1. Phòng Chiến Lược: Hai Nửa Đối Lập
Quyết định của Chủ tịch Thẩm có hiệu lực ngay lập tức. Sáng hôm sau, khu vực làm việc của tầng 68 đã được tái tổ chức để phục vụ cho Dự án Phục Hưng. Một văn phòng góc rộng rãi, trước đây là phòng họp phụ, được chuyển đổi thành “Phòng Chiến Lược.”
Khi Lương Tuyết Mai bước vào, cô thấy Thẩm Gia Huy đã ở đó. Anh đã biến nửa căn phòng của mình thành một khu vực tối giản đến tàn nhẫn. Chiếc bàn gỗ sồi lớn được chia đôi bằng một khoảng không gian trống hoàn hảo.
Nửa của Gia Huy: Sạch sẽ không tì vết, chỉ có màn hình máy tính lớn, một cuốn sổ ghi chép bìa da màu đen, và một chiếc cốc sứ trắng đựng cà phê. Mọi thứ được sắp xếp theo đúng góc 90 độ, gọn gàng và không cảm xúc. Ánh sáng từ cửa sổ dường như cũng bị kiểm soát để không làm chói mắt anh.
Nửa của Tuyết Mai: Vẫn còn trống, nhưng cô nhanh chóng thay đổi điều đó. Chiếc vali kéo của cô chứa đầy những thứ mà Gia Huy chắc chắn sẽ gọi là "sự lãng phí không cần thiết": một chậu cây xương rồng mini màu xanh tươi, một tấm bảng ghi chú bằng kính trong suốt với những ghi chú đầy màu sắc và hình vẽ nguệch ngoạc, một bộ sưu tập bút chì màu, và một chiếc đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng vàng ấm áp.
“Chào buổi sáng, Gia Huy,” Tuyết Mai nói, không khí bùng nổ của cô hoàn toàn tương phản với sự lạnh lẽo của anh.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Lương,” Gia Huy đáp lại, không ngẩng đầu khỏi màn hình. “Tôi đã gửi lịch trình vận hành Q4 và bộ Quy Tắc Hợp Tác qua email cho cô. Chúng ta có 15 phút để thảo luận trước khi bắt đầu cuộc họp dự án đầu tiên.”
Tuyết Mai đặt chậu xương rồng lên góc bàn của mình, như một tuyên bố về chủ quyền. “Tôi nhận được rồi. Và tôi đã có vài phản hồi về bộ quy tắc đó.”
Gia Huy cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh như thể đang nhìn vào một vật thể vừa phá vỡ công thức toán học hoàn hảo của anh.
“Phản hồi?” Anh nâng cao một bên chân mày. “Giám đốc Lương, đó không phải là một bản dự thảo chính sách. Đó là quy tắc nền tảng để đảm bảo Dự án không bị chệch hướng vì cảm hứng nhất thời.”
“Chính vì nó là quy tắc nền tảng, nên nó cần phải thảo luận,” Tuyết Mai tiến đến, dựa người vào mép bàn, nơi giao thoa giữa hai vùng lãnh thổ. “Anh đang tạo ra một nhà tù cho sáng tạo, Gia Huy.”
2. Mười Quy Tắc "Thép Lạnh"
Gia Huy đứng dậy, điềm tĩnh tiến đến bảng trắng điện tử. Anh chiếu lên đó 10 quy tắc mà anh đã gửi.
QUY TẮC HỢP TÁC DỰ ÁN PHỤC HƯNG (Thẩm Gia Huy - Lương Tuyết Mai)
Dữ liệu là Quyết định Tối cao: Mọi sáng kiến Marketing (Giám đốc Lương) có ngân sách trên $50,000 phải được hỗ trợ bởi dữ liệu thị trường có sẵn, và đạt ROI tối thiểu 5% trong giai đoạn thử nghiệm.
Thời gian là Bạc: Mọi cuộc họp sẽ kết thúc chính xác theo lịch trình. Không chấp nhận sự lan man hay thảo luận phi tập trung.
Giao tiếp Chỉ Qua Kênh Chính Thức: Mọi thông tin liên lạc về dự án phải được thực hiện qua email hoặc hệ thống quản lý dự án nội bộ. Không chấp nhận yêu cầu qua tin nhắn cá nhân hoặc cuộc gọi ngoài giờ (trừ trường hợp khẩn cấp cấp 1).
Kiểm Soát Ngân Sách Tuyệt Đối: Mọi đề xuất chi tiêu của Giám đốc Lương đều phải được Gia Huy ký duyệt trước, dựa trên ngân sách đã phân bổ. Không được phép vượt ngân sách dưới bất kỳ hình thức nào.
... (và 6 quy tắc khác, xoay quanh hiệu suất, KPI, và sự chuyên nghiệp tuyệt đối).
“Tôi gọi đây là Lưỡi Kiếm. Sắc bén và không khoan nhượng,” Gia Huy nói. “Quy tắc này đảm bảo cô có thể tung ra bất kỳ ‘ngọn lửa’ nào, nhưng nó phải cháy trong phạm vi lò an toàn mà tôi đã xây.”
Tuyết Mai cười khẩy, lắc đầu. “Anh là người sợ lửa, Gia Huy. Quy tắc 1 và 4 của anh biến tôi thành nhân viên xin duyệt chi, chứ không phải đồng lãnh đạo. Và Quy tắc 3? Anh đang cố gắng loại bỏ yếu tố con người khỏi quá trình làm việc.”
“Tôi đang loại bỏ sự hỗn loạn. Nhiệt huyết là tốt, nhưng sự chuyên nghiệp đòi hỏi tính minh bạch và logic,” Gia Huy đối đáp.
Tuyết Mai tiến lên, cầm chiếc bút dạ quang màu đỏ, và bắt đầu viết lên bảng, ngay bên cạnh quy tắc của anh.
BỔ SUNG VỀ VĂN HÓA HỢP TÁC (Lương Tuyết Mai)
Chiến lược Phi Dữ liệu (Chiến dịch Kết Nối 1%): 5% ngân sách Marketing (tối đa $200,000) sẽ được dành cho các chiến dịch thử nghiệm có rủi ro cao, không yêu cầu ROI ban đầu, chỉ cần đánh giá dựa trên Tình Cảm Thương Hiệu (Brand Sentiment) và Tỷ Lệ Lan Truyền (Virality Rate). (Phá vỡ Quy tắc 1 của Gia Huy).
Khoảnh Khắc Cảm Hứng: Dành 10 phút đầu mỗi cuộc họp để thảo luận về một xu hướng thị trường, một câu chuyện thành công của đối thủ, hoặc một vấn đề ngẫu nhiên không liên quan đến dự án để kích thích tư duy. (Phá vỡ Quy tắc 2).
Giao Tiếp Linh Hoạt: Gia Huy phải sẵn sàng lắng nghe ý tưởng không chính thức của Tuyết Mai trong thời gian ngoài giờ hành chính ít nhất 3 lần/tuần, với điều kiện nội dung phải cô đọng và sáng tạo. (Phá vỡ Quy tắc 3).
“Tôi gọi đây là Ngọn Lửa. Nó không tuân theo logic, nhưng nó là thứ duy nhất có thể đốt cháy sự trì trệ của Vĩnh Khang,” Tuyết Mai tuyên bố, đặt bút xuống. “Nếu không có những điều này, tôi sẽ chỉ là một người thi hành lệnh Vận hành, và Vĩnh Khang sẽ chết.”
Gia Huy nhìn vào những điểm bổ sung của cô. Anh thấy sự vi phạm trắng trợn đối với mọi nguyên tắc kiểm soát mà anh đặt ra. Anh cảm thấy một cơn giận dữ lạnh lùng dâng lên, nhưng anh biết, cô đã chạm đúng vào điểm yếu của công ty: thiếu sáng tạo.
“Nguyên tắc thử nghiệm $200,000,” Gia Huy nói, giọng anh trầm xuống. “Đó là một khoản tiền lớn để đốt chỉ vì ‘Tỷ Lệ Lan Truyền’ không chắc chắn.”
“Anh có thể gọi đó là ‘chi phí rủi ro chấp nhận được’,” Tuyết Mai đáp lại, ánh mắt cô không hề né tránh. “Nếu không chấp nhận rủi ro, anh đã không cần tôi ở đây.”
Cuối cùng, sau một khoảnh khắc đối đầu im lặng kéo dài, Gia Huy thở dài. Anh biết mình không thể thắng trong cuộc chiến này. Chủ tịch muốn sự hợp tác.
“Được,” Gia Huy gật đầu, sự đồng ý miễn cưỡng như một nhượng bộ tột cùng. “Tôi đồng ý với ba bổ sung đó, với một điều kiện: Tất cả các cuộc thảo luận ngoài giờ phải diễn ra tại văn phòng này, và không kéo dài quá 30 phút. Và Giám đốc Lương, cô phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về thất bại của 5% ngân sách đó.”
“Đã rõ, Phó Tổng Gia Huy. Tôi chịu trách nhiệm,” Tuyết Mai mỉm cười, nụ cười chiến thắng rạng rỡ.
3. Cuộc Chiến Ý Tưởng: Thử Nghiệm Đầu Tiên
Sự căng thẳng từ cuộc chiến quy tắc nhanh chóng chuyển sang cuộc chiến chiến lược.
Tuyết Mai trình bày kế hoạch Marketing đầu tiên của mình, sử dụng ngay 5% ngân sách rủi ro đã được Gia Huy chấp thuận: Chiến dịch "Nhật Ký Ứng Dụng Đã Quên" (The Forgotten App Diary).
“Ý tưởng là tạo ra một series video ngắn, chất lượng cao, kể về những người dùng đã từng yêu thích Vĩnh Khang nhưng vì lý do nào đó đã từ bỏ. Chúng ta sẽ không quảng cáo sản phẩm, mà chỉ đơn giản là khơi gợi nỗi nhớ, sự kết nối cảm xúc và sự tò mò. Nước đi này sẽ tạo ra sự đồng cảm và làm nền tảng cho việc ra mắt ‘Ứng dụng Cảm Xúc’ phi lợi nhuận của tôi sau này.”
Gia Huy nhìn vào bản trình bày đầy hình ảnh và ngôn từ lay động của cô. Anh thấy sự khéo léo, nhưng bộ não logic của anh lập tức bắt đầu phân tích rủi ro.
“Chiến dịch đó tốn $150,000 chỉ cho khâu sản xuất và quảng cáo ban đầu, không bao gồm chi phí phân phối,” Gia Huy lạnh lùng ngắt lời. “Cô đang sử dụng 75% ngân sách rủi ro. Tôi thấy điểm số tiềm năng chuyển đổi (Conversion Potential Score) là dưới 0.5/10. Và ‘Nỗi nhớ’ không phải là một KPI. Cô sẽ đo lường nó bằng cách nào?”
“Tôi sẽ đo lường nó bằng sự lan truyền tự nhiên,” Tuyết Mai kiên quyết. “Nếu 100 người xem, và 10 người tự nguyện chia sẻ lên mạng xã hội của họ mà không cần chúng ta trả tiền, đó là thành công. Mục tiêu là tạo ra sự sở hữu cảm xúc.”
“Không có sự sở hữu nào tồn tại nếu không có doanh thu cuối cùng,” Gia Huy phản bác. “Nếu 100 người xem, và không có ai click vào nút ‘Tải Xuống’ hoặc ‘Nâng Cấp’, thì $150,000 đó là lãng phí. Tôi đề xuất cắt giảm ngân sách xuống $30,000, chỉ làm một video demo để kiểm tra phản ứng trước khi phê duyệt toàn bộ.”
Tuyết Mai đập tay xuống bàn, lần đầu tiên cô thể hiện sự giận dữ một cách công khai. “Anh đang giết chết ý tưởng của tôi, Gia Huy! Anh muốn tạo ra một video rẻ tiền, thiếu cảm xúc, rồi dùng dữ liệu thất bại đó để chứng minh quan điểm của anh là đúng! Đó không phải là kiểm soát rủi ro, đó là phá hoại chiến lược!”
“Đó là làm việc thông minh,” Gia Huy đáp lại, giọng anh vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh chết người. “Cô muốn bắn một phát đạn $150,000 vào bóng tối. Tôi muốn bắn một phát $30,000 để kiểm tra hướng gió trước. Điều đó là tối ưu hóa tài nguyên.”
Cuộc tranh cãi kéo dài suốt một tiếng rưỡi. Các nhân viên cấp dưới của Tuyết Mai ngồi trong phòng họp nhỏ bên cạnh cũng có thể cảm nhận được áp lực này.
Cuối cùng, Tuyết Mai thỏa hiệp. “Được. Tôi sẽ chấp nhận $50,000. Chúng ta sẽ làm hai video ngắn, không phải ba. Và anh phải cho tôi quyền tự do tuyệt đối về nội dung. Anh có thể kiểm soát chi phí, nhưng không kiểm soát câu chuyện.”
Gia Huy gật đầu. “$50,000. Phê duyệt. Nhưng tôi sẽ xem bản nháp kịch bản và phân bổ kênh truyền thông.”
Tuyết Mai thở dài. Cô biết cô đã thắng một nửa, nhưng cái giá phải trả là sự mệt mỏi và cảm giác bị kiềm chế. “Anh là người khó làm việc nhất tôi từng gặp,” cô lẩm bẩm.
“Cô cũng là người liều lĩnh nhất tôi từng phải quản lý,” Gia Huy đáp, và đó là lần đầu tiên Tuyết Mai thấy một chút gợn sóng trong giọng nói anh – một sự thừa nhận gián tiếp về năng lực của cô.
4. Tảng Băng Bắt Gặp Ánh Lửa
Mãi đến 9 giờ tối, Phòng Chiến Lược vẫn còn sáng đèn. Cuộc họp chính thức đã kết thúc từ lâu, nhưng Gia Huy và Tuyết Mai vẫn mắc kẹt trong việc đồng bộ hóa hệ thống quản lý dự án.
Gia Huy đang đứng cạnh máy photocopy, in ra một chồng tài liệu dày cộp (anh luôn thích tài liệu giấy để kiểm tra chi tiết), trong khi Tuyết Mai đang ngồi tại bàn của mình, cắm tai nghe và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tuyết Mai vốn là người không thích im lặng. Cô thường bật nhạc cổ điển hoặc nhạc pop nhẹ khi làm việc. Nhưng hôm nay, có lẽ vì quá mệt mỏi, cô chỉ đơn giản là dựa vào ghế.
Gia Huy, với thính giác nhạy bén của mình, bỗng nghe thấy tiếng cô nói khẽ, không phải qua điện thoại, mà là cô đang tự nói chuyện một mình.
Anh dừng lại, hơi tò mò.
“Chết tiệt, mình đã quên cả ăn tối rồi,” Tuyết Mai lẩm bẩm bằng tiếng Anh, giọng cô mệt mỏi nhưng pha chút hài hước. “Bảo đảm ngày mai mình sẽ trở nên cáu kỉnh như Gia Huy cho mà xem.”
Gia Huy cau mày, suýt chút nữa làm rơi chồng giấy. Cô đang so sánh mình với anh?
Sau đó, cô rút tai nghe ra và bật một đoạn ghi âm thoại. Đó là giọng của một cô bé, chắc khoảng 6-7 tuổi, nói tiếng Anh lơ lớ.
“Tuyết Mai, hôm nay con học được từ ‘cautious’ (thận trọng). Giống như chú Gia Huy! Cô giáo bảo đó là tốt. Nhưng con thích từ ‘brave’ (dũng cảm) hơn. Tuyết Mai, chị có nhớ ‘brave’ không?”
Tuyết Mai bật cười nhẹ nhàng, một âm thanh ấm áp và mềm mại mà Gia Huy chưa từng được nghe. Nụ cười ấy hoàn toàn khác biệt với nụ cười tự tin, sắc sảo trong phòng họp. Nó là nụ cười của một người chị, người bạn, hoặc người mẹ. Nó chứa đựng sự dịu dàng vô hạn.
“Chị nhớ, cô bé của chị nhớ.” Cô trả lời đoạn ghi âm bằng tiếng Việt, giọng điệu ngọt ngào, khác hẳn cái tông giọng mạnh mẽ, thách thức mà cô dùng để đối đầu với anh.
Gia Huy đứng yên tại chỗ, cố gắng trở nên vô hình. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng "Ngọn Lửa" này lại có một mặt dịu dàng, gần như mong manh đến vậy. Anh luôn nhìn cô qua lăng kính của dữ liệu và đối thủ cạnh tranh.
Anh bỗng nhận ra, tấm bảng ghi chú của cô không chỉ chứa chiến lược, mà còn có một bức vẽ nguệch ngoạc hình ngôi nhà nhỏ và một chiếc bánh sinh nhật.
Cô ấy không chỉ là CMO. Cô ấy là ai? Câu hỏi lần đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, không liên quan đến hiệu suất hay ROI.
Anh quay lại với máy photocopy. Tiếng máy chạy rè rè.
Tuyết Mai xoay người lại, nhìn thấy Gia Huy đang đứng đó. Cô lập tức khôi phục lại vẻ mặt chuyên nghiệp, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt vẫn chưa kịp tan biến.
“Anh chưa về sao, Gia Huy?” cô hỏi, giọng hơi khàn.
“Tôi đang hoàn thành việc đồng bộ hóa hệ thống. Theo Quy tắc 3 của tôi, cô nên về nhà.” Gia Huy trả lời, hoàn toàn lạnh lùng, che giấu sự bối rối vừa rồi.
“Tôi cũng vậy. Cà phê của anh,” Tuyết Mai chỉ vào cốc sứ trắng của anh, đã cạn khô.
“Cảm ơn.”
“Hẹn gặp lại anh vào buổi họp 8 giờ sáng mai. Hy vọng anh sẽ ngủ đủ để không quá ‘cautious’,” cô nói, nháy mắt tinh nghịch, sử dụng chính từ cô bé trong đoạn ghi âm đã nói.
Gia Huy thoáng giật mình. Anh không chắc liệu cô có biết anh đã nghe lén hay không, hay cô chỉ tình cờ dùng từ đó.
Anh nhìn cô rời đi. Căn phòng Chiến Lược đột nhiên trở nên lạnh lẽo và trống rỗng hơn khi không có chiếc áo đỏ đô và ánh sáng vàng từ đèn của cô.
Gia Huy bước đến bàn làm việc của mình, nhìn vào tấm bảng của Tuyết Mai.
“Vĩnh Khang đang chết vì thiếu sinh lực.” Câu nói đó của cô vang vọng trong đầu anh. Có lẽ, cô đã đúng một phần.
Anh gõ nhẹ lên chiếc xương rồng nhỏ của cô. Một hành động hoàn toàn vô lý, không nằm trong bất kỳ Quy Tắc nào của anh. Dưới bàn tay anh, tảng băng của anh, chiếc xương rồng vẫn cứng cáp và kiên cường.
“Chúng ta sẽ thấy,” anh lẩm bẩm.
Anh mở máy tính của mình, nhưng thay vì xem dữ liệu, anh lại tìm kiếm hồ sơ cá nhân của Lương Tuyết Mai. Anh cần hiểu rõ hơn về đối thủ này. Đây không phải là cảm xúc, anh tự biện minh. Đây là Quản lý Rủi Ro Cấp Độ Cao.