ánh lửa giữa bảng kế hoạch

Chương 6: Bữa Tối Của Những Thỏa Thuận Bị Che Giấu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Lời Mời Logic

Sau 48 giờ hỗn loạn, bầu không khí tại Phòng Chiến Lược đã trở lại trạng thái căng thẳng nhưng có kiểm soát. Kế hoạch nâng cấp máy chủ khẩn cấp của Gia Huy được Hội đồng thông qua, và hệ thống đã ổn định trở lại. Ứng dụng Cảm Xúc tiếp tục được thử nghiệm.

Buổi chiều thứ Sáu, Gia Huy gõ nhẹ vào vách ngăn kính của Tuyết Mai.

“Giám đốc Lương. Hệ thống đã ổn định 99.99%. Đây là sự thành công chuyên môn. Tuy nhiên, chúng ta cần một cuộc họp ngoài giờ để chính thức hóa các KPI mới, đặc biệt là với sự giám sát chặt chẽ từ Phòng Tài chính.”

Tuyết Mai ngước lên, cô đang xem xét một bản kế hoạch marketing sắp tới. “Ý anh là Hải Yến?”

“Chính xác. Cô ấy sẽ tìm kiếm bất kỳ sai sót tài chính nào trong Q4 để vô hiệu hóa Dự án Phục Hưng. Chúng ta cần thiết lập một tuyến phòng thủ dữ liệu thống nhất,” Gia Huy giải thích, giữ giọng điệu hoàn toàn chuyên nghiệp. “Tôi đề nghị một bữa tối tại nhà hàng yên tĩnh. Chúng ta có thể thảo luận mà không bị phân tâm bởi email hay tiếng ồn văn phòng.”

Tuyết Mai nhếch mép. “Anh đang mời tôi đi ăn tối, Phó Tổng? Nghe có vẻ quá phi logic so với một cuộc họp.”

“Đó là sự tối ưu hóa thời gian và nguồn lực,” Gia Huy đáp lại ngay lập tức. “Một cuộc họp chính thức vào thứ Bảy sẽ không hiệu quả bằng hai giờ thảo luận riêng tư, Giám đốc Lương. Đây là chi phí cần thiết cho sự sống còn của dự án.”

“Vậy thì, tôi chấp nhận chi phí đó,” Tuyết Mai mỉm cười. “Nhưng tôi phải cảnh báo anh, khi chúng ta rời khỏi Vĩnh Khang, quy tắc của tôi sẽ được ưu tiên hơn. Tôi cấm tuyệt đối mọi thuật ngữ như ‘tối ưu hóa’ hay ‘phân bổ tài nguyên’ trong khi chúng ta ăn.”

Gia Huy hơi cau mày, nhưng anh đồng ý. “Được. Không dùng từ chuyên môn. Nhưng mục tiêu vẫn là chuyên môn. 7 giờ tối, nhà hàng Zenith.”

2. Bàn Ăn Của Sự Đối Lập

Zenith là một nhà hàng theo phong cách tối giản Nhật Bản, nơi sự im lặng được coi trọng hơn cả thức ăn. Nó phản ánh hoàn hảo sở thích của Gia Huy: trật tự, sạch sẽ, và không có sự lãng phí cảm xúc. Tuyết Mai đến trong chiếc váy đen thanh lịch, tương phản với bộ vest xám than của Gia Huy.

Khởi đầu bữa tối, họ giữ đúng thỏa thuận.

“Kế hoạch của tôi,” Gia Huy nói, đặt một chiếc USB nhỏ màu đen lên bàn, “là sử dụng dữ liệu từ Ứng dụng Cảm Xúc để tạo ra Báo cáo Tác động Xã hội và một chỉ số ROI mới: ROI Cảm Xúc (Emotional ROI). Chúng ta phải định lượng lòng tin để Hải Yến không thể dùng thước đo tài chính truyền thống để cắt giảm.”

Tuyết Mai thích thú. “Anh đang tạo ra một bộ công cụ mới chỉ để chiến đấu với một người phụ nữ. Thật ấn tượng. Tôi sẽ cung cấp cho anh các câu chuyện người dùng cụ thể để làm bằng chứng định tính, thứ mà con số của anh không thể giải thích.”

Sau khi bàn bạc xong chiến lược chuyên môn, sự im lặng bao trùm. Gia Huy uống một ngụm trà nóng.

Tuyết Mai nhìn anh. “Bây giờ là lúc không chuyên môn, Gia Huy. Anh có vẻ căng thẳng. Anh luôn vậy, hay chỉ là Hải Yến khiến anh như thế?”

Gia Huy đặt chén trà xuống, động tác chính xác đến từng mili. “Tôi luôn căng thẳng khi phải quản lý các yếu tố không chắc chắn. Và Hải Yến là một yếu tố không chắc chắn.”

“Anh có vẻ sợ cô ta,” Tuyết Mai nói thẳng.

Gia Huy nhướng mày. “Tôi không sợ con người. Tôi sợ sự hỗn loạn mà cô ấy đại diện. Cô ấy đã từng khiến tôi mất đi mọi thứ. Công ty, uy tín, và sự kiểm soát.”

“Cô ta lấy đi ‘sự kiểm soát’ của anh như thế nào?” Tuyết Mai dò hỏi.

Gia Huy nhìn vào cô, anh thấy sự tò mò chân thành chứ không phải sự dò xét. “Tôi đã quá tin tưởng vào sự hứa hẹn của cô ấy về một nguồn vốn ổn định, dựa trên một thỏa thuận miệng, phi chính thức. Tôi đã phá vỡ quy tắc của chính mình—luôn luôn có dữ liệu, luôn luôn có văn bản. Khi rủi ro xuất hiện, cô ấy rút lui theo cảm xúc cá nhân, và tôi sụp đổ vì thiếu dữ liệu bảo đảm.”

“Và đó là lý do anh trở thành một khối băng logic?” Tuyết Mai thở dài. “Anh đang cố gắng dùng logic để ngăn trái tim anh bị tổn thương lần nữa.”

Gia Huy không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Anh chuyển chủ đề: “Còn cô, Giám đốc Lương. Vết sẹo trên cổ tay cô. Và tại sao cô, một CMO đã bán công ty thành công, lại chấp nhận vị trí Giám đốc Chiến Lược đầy rủi ro ở một tập đoàn sắp sụp đổ? Đó là một sự lựa chọn rất phi logic.”

3. Vết Sẹo Của Ngọn Lửa

Đến lượt Tuyết Mai đối mặt với sự thật. Cô kéo nhẹ tay áo xuống, để lộ một vết sẹo trắng mờ ở cổ tay trái.

“Nó không phải là một câu chuyện kịch tính,” Tuyết Mai bắt đầu, giọng cô trầm hơn. “Tôi đã bán công ty của mình vì tôi đã đạt đến đỉnh cao của sự mệt mỏi. Tôi đã làm việc 18 giờ một ngày, quên ăn, quên ngủ. Vết sẹo này là từ một lần tôi vô tình chạm vào máy pha cà phê công nghiệp trong trạng thái kiệt sức. Tôi đã bị bỏng độ ba.”

Gia Huy lắng nghe, đôi mắt anh không rời khỏi vết sẹo. Anh đã nghĩ nó là một biểu tượng của sự nổi loạn, nhưng nó lại là bằng chứng của sự làm việc quá sức.

“Sau đó, tôi nhận ra, tôi đã cứu công ty, nhưng tôi đã giết chết chính mình. Tôi đã dùng ngọn lửa của mình để đốt cháy tôi. Tôi rời đi vì tôi muốn tìm lại ý nghĩa của công việc, không chỉ là lợi nhuận. Tôi chấp nhận Vĩnh Khang, vì tôi thấy một cơ hội để kết hợp kinh nghiệm và sự sửa chữa. Tôi muốn dùng lửa để sưởi ấm, không phải để hủy hoại.”

Sự im lặng bao trùm. Gia Huy hiểu sự khác biệt giữa logic cứng và logic sinh tồn. Tuyết Mai đã chọn sự sống còn cá nhân thay vì lợi nhuận.

“Và cháu gái cô, Ánh,” Gia Huy hỏi nhẹ nhàng.

“Ánh là logic duy nhất khiến tôi không thể thất bại ở đây. Nó cần một ví dụ về một người phụ nữ thành công mà vẫn hạnh phúc. Tôi đã hứa với nó rằng tôi sẽ không để ngọn lửa của mình thiêu rụi bất cứ điều gì nữa.”

Gia Huy gật đầu. “Tôi hiểu. Cô là chiến binh đang tìm kiếm sự cứu chuộc.”

“Còn anh,” Tuyết Mai đáp lại, “là chiến binh đang tìm kiếm sự kiểm soát. Anh có nghĩ rằng sự kiểm soát của anh có thể cứu anh khỏi chính anh không?”

“Logic của tôi giúp tôi làm việc. Cảm xúc của cô giúp cô chiến thắng,” Gia Huy kết luận. “Chúng ta cần nhau.”

4. Mối Đe Dọa Ngoài Kế Hoạch

Khi họ rời khỏi nhà hàng, sự thấu hiểu cá nhân đã xóa nhòa ranh giới. Tuyết Mai cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh sự điềm tĩnh của Gia Huy, và Gia Huy cảm thấy sự ấm áp của Tuyết Mai không còn là mối đe dọa.

Họ dừng lại ở tiền sảnh. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra và Tống Hải Yến bước vào.

Nhưng cô không đi một mình. Bên cạnh cô là ông Cao, một thành viên cao cấp và có ảnh hưởng nhất trong Hội đồng Quản trị, đồng thời là đối tác đầu tư chính của Vĩnh Khang. Cả hai đang thảo luận, và giọng nói của Hải Yến vang lên rõ ràng trong sảnh vắng.

“...Dự án Phục Hưng của Thẩm Gia Huy và Lương Tuyết Mai đã bị lãng phí nguồn lực nghiêm trọng. Chi phí nâng cấp máy chủ khẩn cấp là một ví dụ. Nếu ông muốn sự ổn định tài chính, chúng ta cần cắt giảm ngân sách ngay lập tức, đặc biệt là các khoản chi tiêu Marketing phi truyền thống và ngưng phát triển Ứng dụng Cảm Xúc trước khi nó trở thành một lỗ hổng tài chính lớn hơn.”

Ông Cao gật đầu đồng tình. “Tôi sẽ đưa ra đề xuất này trong cuộc họp Hội đồng tuần tới.”

Gia Huy và Tuyết Mai đứng yên, bị sốc bởi cuộc đối thoại công khai này. Hải Yến đã nhìn thấy họ, ánh mắt cô ta thoáng qua sự đắc thắng, nhưng cô ta nhanh chóng giả vờ không thấy và bước vào.

“Cô ta đang làm việc với Hội đồng,” Tuyết Mai thì thầm, giọng cô căng thẳng. “Cô ta không chỉ muốn kiểm soát chi phí, cô ta muốn giết chết dự án.”

Gia Huy không nói gì, nhưng khuôn mặt anh tối sầm lại. Sự đe dọa đã trở nên rõ ràng và nguy hiểm.

“Cô ta đã sử dụng sự ‘không chắc chắn’ của dự án để tấn công chúng ta,” Gia Huy nói, giọng anh lạnh buốt. “Cô ta muốn chúng ta thất bại theo cách cô ta đã khiến tôi thất bại ở Mỹ—bằng cách cô lập chúng ta khỏi nguồn vốn và sự ủng hộ.”

Tuyết Mai nắm chặt bàn tay. Cô biết, đây không còn là trò chơi văn phòng nữa.

“Chúng ta có một tuần trước cuộc họp Hội đồng,” Tuyết Mai nói. “Chúng ta phải biến ROI Cảm Xúc thành con số không thể bác bỏ được. Anh có dữ liệu, Gia Huy. Tôi có lòng tin. Lưỡi Kiếm và Ngọn Lửa. Giờ là lúc chúng ta phải cùng nhau chiến đấu để sinh tồn.”

Gia Huy nhìn vào cô, sự lạnh lùng của anh đã tan biến, thay vào đó là sự quyết tâm sắc bén. Anh gật đầu, một sự xác nhận không cần lời nói. Liên minh của họ đã chính thức chuyển từ chuyên môn sang cá nhân, được củng cố bởi một kẻ thù chung và sự chia sẻ của những vết thương cũ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×