1. 48 Giờ Chiến Đấu
Khủng hoảng máy chủ là một lời nhắc nhở đau đớn rằng sự thành công phi logic của Tuyết Mai đã đẩy hệ thống vận hành logic của Gia Huy đến giới hạn. Hai người lãnh đạo phải chuyển Phòng Chiến Lược thành Trung tâm Vận hành Khẩn cấp.
Gia Huy, với bộ vest phẳng phiu giờ đã nhăn nhúm, hoàn toàn đắm chìm trong việc điều phối đội ngũ IT. Anh không ngủ, chỉ uống cà phê đen và liên tục gõ lệnh. Anh là một nhà chiến thuật trên mặt trận kỹ thuật, giọng nói anh vẫn điềm tĩnh nhưng dứt khoát, ra lệnh phân bổ lại tài nguyên và đặt mua thiết bị nâng cấp khẩn cấp.
Tuyết Mai đảm nhận vai trò quản lý khủng hoảng truyền thông. Cô phải giữ vững sự lạc quan của người dùng. Cô quay những video ngắn "behind-the-scenes" (hậu trường) ngay tại văn phòng, cho thấy đội ngũ đang làm việc cật lực để giải quyết vấn đề, biến sự cố thành một câu chuyện về "Tình yêu quá lớn của người dùng."
“Chúng tôi đang bị ‘quá tải cảm xúc’ vì tình yêu của các bạn! Xin lỗi vì sự chậm trễ, nhưng Vĩnh Khang đang nâng cấp để chứa đựng tất cả sự ủng hộ này!” Tuyết Mai tươi cười nói trong video, mặc dù dưới mắt cô là những quầng thâm vì thiếu ngủ.
Sự Gần Gũi Không Thể Tránh Khỏi:
Áp lực khiến họ phải dựa vào nhau một cách bản năng.
Khi Gia Huy gần như gục xuống vì thiếu ngủ, Tuyết Mai lặng lẽ đặt một chiếc bánh mì kẹp và một chai nước điện giải lên bàn anh. Anh không nói lời nào, chỉ gật đầu, và ăn một cách cơ học trong khi mắt vẫn dán vào màn hình code.
Đổi lại, khi Tuyết Mai hoảng loạn vì một tin đồn tiêu cực lan truyền trên mạng, Gia Huy, không rời ghế, lập tức cung cấp dữ liệu phân tích: “Tin đồn đó chỉ chiếm 0.3% tổng lượng thảo luận. Tỷ lệ lan truyền âm tính đang được cân bằng bởi bình luận tích cực từ video hậu trường của cô. Duy trì thái độ bình tĩnh, Giám đốc Lương. Cảm xúc là tài sản, nhưng đừng để nó là gánh nặng.”
Vào buổi sáng thứ hai của cuộc marathon, Gia Huy cần một tập hợp các số liệu hành vi người dùng cực kỳ phức tạp từ hệ thống cũ. Anh cần chúng ngay lập tức để quyết định thuật toán phân bổ tải trọng máy chủ.
“Tôi cần dữ liệu người dùng 5 năm về trước, phân loại theo tần suất sử dụng ứng dụng hàng ngày, theo khu vực Châu Á Thái Bình Dương,” Gia Huy ra lệnh cho đội ngũ kỹ thuật.
Mọi người nhìn nhau bối rối. Chỉ có Tuyết Mai là hiểu.
“Dữ liệu đó bị khóa trong thư mục ‘Di sản’ trên máy chủ cũ. Chỉ có tôi, người từng làm việc trong nhóm phát triển ban đầu, mới có thể tìm được,” Tuyết Mai nói, tiến đến máy tính của Gia Huy.
Cô cúi xuống bên cạnh anh, mái tóc đỏ nâu của cô chạm nhẹ vào vai anh khi cô gõ mật khẩu. Mùi hương nước hoa cam quýt tươi mát, khác hẳn mùi cà phê và giấy tờ của văn phòng, xâm chiếm không gian cá nhân của Gia Huy.
Trong khoảnh khắc đó, Gia Huy cảm thấy sự hiện diện của cô gần hơn bất kỳ đồng nghiệp nào khác trong đời. Anh cảm thấy một sự phân tâm nguy hiểm, làm lung lay sự tập trung của anh vào các số liệu.
Tuyết Mai tìm thấy tệp. Cô gõ mật khẩu. “Tôi là người duy nhất còn giữ mã khóa cũ. Tôi đã tạo ra nó,” cô thì thầm.
“Cô thật sự là một kho tàng rủi ro và tài sản,” Gia Huy lẩm bẩm, không có ý định ca ngợi hay chỉ trích.
“Tôi biết. Anh có thể bắt đầu sử dụng tài sản đó ngay bây giờ, Phó Tổng,” cô nói, đứng thẳng dậy, nhanh chóng tạo lại khoảng cách an toàn giữa họ.
2. Ám Ảnh Từ Quá Khứ: Sự Xuất Hiện Của Tống Hải Yến
Ngay khi Gia Huy chuẩn bị triển khai kế hoạch phân bổ tải trọng mới dựa trên dữ liệu mà Tuyết Mai vừa cung cấp, cánh cửa Phòng Chiến Lược mở ra.
Bước vào là Tống Hải Yến, Phó Tổng Tài chính của Vĩnh Khang. Hải Yến là hình ảnh đối lập của Tuyết Mai: thanh lịch đến hoàn hảo, bộ vest quyền lực màu xám than, mái tóc búi cao gọn gàng, và ánh mắt lạnh lùng, sắc bén. Cô không chỉ là một đối thủ chuyên môn, mà còn là người đã từng có mối quan hệ sâu sắc với Gia Huy—một mối quan hệ đã kết thúc trong sự thất bại cá nhân và sự tổn hại về uy tín.
“Thẩm Gia Huy,” Hải Yến nói, giọng cô vang vọng với quyền lực kiểm soát. “Hội đồng muốn một báo cáo chi tiết về tình trạng máy chủ. Và quan trọng hơn, tôi cần biết con số chính xác về chi phí nâng cấp mà anh đã đề xuất. Việc này cần phải được kiểm duyệt tài chính trước khi bất kỳ hợp đồng nào được ký.”
Gia Huy đứng thẳng dậy. “Phó Tổng Hải Yến. Việc ký hợp đồng đang được thực hiện. Việc tối ưu hóa chi phí đang được ưu tiên sau việc phục hồi lòng tin người dùng. Tôi đã thảo luận việc này với Chủ tịch.”
Hải Yến đưa mắt về phía Tuyết Mai, người đang đứng cạnh Gia Huy. Một cái nhếch mép khinh thường thoáng qua.
“Giám đốc Lương. Tôi nghe nói sự hỗn loạn này là do chiến dịch phi logic của cô. Tôi hy vọng cô biết rằng mỗi giây máy chủ quá tải đang đốt hàng nghìn đô la, và cô sẽ phải chịu trách nhiệm về những sai lầm chiến lược này.”
Tuyết Mai bình tĩnh đối diện. “Chào Phó Tổng Hải Yến. Sự hỗn loạn này là do 50,000 người dùng mới thể hiện sự tin tưởng vào Vĩnh Khang. Đây là chi phí của sự phục hưng. Và tôi đã sẵn sàng chịu trách nhiệm, miễn là anh Gia Huy cũng sẵn sàng chấp nhận rằng logic của anh đã quá lỗi thời để dự báo sự tăng trưởng cảm xúc.”
Hải Yến hoàn toàn bỏ qua Tuyết Mai, quay sang Gia Huy với một vẻ mặt nghiêm trọng, gần như lo lắng.
“Gia Huy, tôi cần nói chuyện riêng với anh. Về sự ổn định của Q4. Và một số chuyện cá nhân.”
Gia Huy gật đầu, sự điềm tĩnh quay trở lại. “Được. Ở phòng họp bên cạnh. Giám đốc Lương, cô tiếp tục giám sát kênh truyền thông. Tôi sẽ quay lại ngay.”
Tuyết Mai nhìn họ rời đi. Cảnh tượng hai người, đứng gần nhau, trao đổi bằng ánh mắt phức tạp, khiến một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Tuyết Mai. Sự điềm tĩnh của Gia Huy khi đối diện với Hải Yến khác hẳn sự căng thẳng anh dành cho cô. Họ đã từng thân thiết đến mức nào?
Cơn Ghen Tị Logic:
Tuyết Mai tự nhủ rằng cô không quan tâm. Đó là vấn đề chuyên môn. Nhưng cô không thể ngăn mình lấy chiếc bút chì màu xanh lam mà Gia Huy vừa dùng để viết lên bảng. Màu xanh lam của sự kiểm soát, sự logic... và giờ đây, nó đang nằm trong tay cô.
Cô thấy bản thân mình bỗng dưng lo lắng. Không phải lo lắng về dự án, mà là về sự liên kết giữa Gia Huy và người phụ nữ đó. Đây là mối nguy hiểm. Nếu anh ấy quay lại với sự logic của Hải Yến, chiến lược của tôi sẽ sụp đổ. Tuyết Mai cố gắng hợp lý hóa sự ghen tị của mình bằng lý do chuyên môn.
3. Phân Tích Dữ Liệu Cảm Xúc: Khoảnh Khắc Chia Sẻ
Khi Gia Huy quay lại, anh có vẻ mệt mỏi hơn. “Hải Yến chỉ quan tâm đến việc đảm bảo rằng tôi không dùng tiền của cô ấy cho các dự án rủi ro của cô,” anh nói, ánh mắt anh không tìm kiếm Tuyết Mai.
“Và chuyện cá nhân?” Tuyết Mai hỏi, giọng cô lạnh hơn cô mong muốn.
Gia Huy ngẩng đầu lên, nhìn cô một lúc. “Cô đang sử dụng ngôn ngữ quá mức cảm xúc, Giám đốc Lương. Đó là vấn đề tài chính cá nhân của tôi. Không liên quan đến Vĩnh Khang.”
“Mọi thứ đều liên quan đến Vĩnh Khang nếu nó ảnh hưởng đến anh,” Tuyết Mai đáp lại, kiên quyết.
Gia Huy thở dài, nhưng thay vì tranh cãi, anh lại quyết định tiết lộ một phần sự thật lạnh lẽo của anh.
“Hải Yến là con gái của nhà đầu tư lớn nhất đã rút vốn khỏi công ty tôi khi tôi còn làm việc tại Mỹ. Cô ấy cũng là người đã tài trợ cho dự án thất bại lớn nhất trong sự nghiệp của tôi. Cô ấy luôn là hiện thân của sự kiểm soát và thất bại trong quá trình của tôi. Bây giờ, cô ấy là người chịu trách nhiệm về chi phí. Tôi không tin tưởng cô ấy.”
Tuyết Mai cảm thấy sự cứng rắn trong giọng nói anh, sự thừa nhận hiếm hoi về một quá khứ đầy tổn thương. Cô hiểu, Gia Huy không lạnh lùng vì anh muốn, mà vì anh đã từng bị cảm xúc và lòng tin phản bội.
“Vậy thì, chúng ta hãy dùng dữ liệu của chúng ta để đối phó với cô ấy,” Tuyết Mai nói.
Họ chuyển sang phân tích dữ liệu từ 50,000 người đăng ký thử nghiệm Ứng dụng Cảm Xúc.
Gia Huy đã xây dựng một ma trận phức tạp: Ma Trận Nhu Cầu Cảm Xúc. Ma trận này đo lường các nhu cầu tiềm ẩn như 'Nhu cầu được kết nối', 'Nhu cầu được công nhận', và 'Nhu cầu được an toàn', dựa trên các phản hồi tự nguyện của người dùng.
Tuyết Mai ngồi sát vào anh. “Nhìn vào đây, Gia Huy. Nhóm người dùng trẻ nhất có chỉ số ‘Nhu cầu được kết nối’ cao nhất. Họ không muốn công nghệ, họ muốn bạn bè. Họ đang tìm kiếm một cộng đồng.”
“Đúng,” Gia Huy nói, anh chỉ vào một điểm dữ liệu. “Nhưng nhóm người dùng trên 40 tuổi lại có ‘Nhu cầu được an toàn’ cao nhất. Họ muốn sự ổn định và đáng tin cậy. Nếu chúng ta nhắm mục tiêu bằng sự ‘kết nối’ quá mạnh, chúng ta sẽ mất nhóm này.”
Đầu Tuyết Mai vô tình chạm nhẹ vào vai anh khi cô nghiêng người để nhìn rõ hơn. Cô không hề nhận ra sự gần gũi này, chỉ đắm chìm trong việc giải mã cảm xúc của con người.
Gia Huy, ngược lại, nhận thức rõ. Anh ngửi thấy mùi hương cam quýt, cảm nhận được hơi ấm. Anh nhìn xuống cánh tay cô, thấy vết sẹo nhỏ trên cổ tay cô (từ việc cô đã dùng ngọn lửa để đốt cháy chính mình trong quá khứ).
“Chúng ta cần một sự cân bằng tinh tế,” Gia Huy nói, giọng anh hơi khàn, không phải vì code hay cà phê, mà vì sự gần gũi này. “Cảm xúc của cô phải được dẫn dắt bởi hệ thống của tôi.”
“Và hệ thống của anh phải được nuôi dưỡng bằng cảm xúc của tôi,” Tuyết Mai hoàn thành câu nói.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng đó, họ không còn là Phó Tổng và Giám đốc, không còn là Logic và Cảm Xúc. Họ là hai nửa hoàn hảo, cùng nhìn vào một mục tiêu. Dữ liệu cảm xúc trên màn hình giờ đây không còn chỉ là số liệu, mà là mật mã để mở ra lòng tin của nhau.
Gia Huy nhắm mắt lại. Anh cảm thấy như thể anh đang đứng trên bờ vực của một rủi ro cảm xúc lớn hơn bất kỳ sự cố máy chủ nào. Anh đã từng thất bại khi tin tưởng vào cảm xúc (Hải Yến). Nhưng giờ đây, anh lại đang đặt cược vào cảm xúc (Tuyết Mai) để cứu công ty.
Anh biết, khoảng cách gần nhất giữa họ không phải là sự va chạm vai, mà là sự giao thoa của hai bộ óc, hai trái tim đã từng bị tổn thương.