ánh lửa giữa bảng kế hoạch

Chương 8: Trận Chiến Hội Đồng và Hậu Quả Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sàn Đấu Của Logic và Lòng Tin

Phòng họp Hội đồng Quản trị Vĩnh Khang toát lên vẻ trang nghiêm và lạnh lẽo. Chiếc bàn gỗ sồi đen hình bầu dục phản chiếu ánh đèn trần, bao quanh là mười hai thành viên Hội đồng—những người đàn ông và phụ nữ quyền lực đại diện cho hàng tỷ đô la đầu tư.

Thẩm Gia Huy và Lương Tuyết Mai ngồi ở vị trí dành cho Ban Quản lý Dự án. Đối diện họ là Tống Hải Yến, người giữ vẻ mặt bình tĩnh đáng sợ, như thể cô đã biết trước kết quả.

Chủ tịch Hội đồng, một người đàn ông lớn tuổi với kinh nghiệm dày dặn, gõ nhẹ vào bàn. “Báo cáo cuối quý, bắt đầu với phần tài chính và đánh giá rủi ro từ Phó Tổng Tống Hải Yến.”

Hải Yến đứng dậy, giọng nói cô sắc bén và hoàn hảo. Cô chiếu một biểu đồ lên màn hình, chỉ ra sự sụt giảm lợi nhuận thuần và sự gia tăng chi phí bất ngờ do sự cố máy chủ gần đây.

“Thưa các vị, Dự án Phục Hưng do Phó Tổng Gia Huy và Giám đốc Lương triển khai đã chứng minh được tính sáng tạo, nhưng nó không bền vững về mặt tài chính. Chi phí nâng cấp khẩn cấp máy chủ là 2.5 triệu USD, một khoản chi không được dự trù. Hơn nữa, chiến dịch Marketing ‘cảm xúc’ của Giám đốc Lương đang đẩy chúng ta vào rủi ro danh tiếng và lãng phí nguồn lực. Tôi đề xuất cắt giảm 60% ngân sách Marketing phi truyền thống và đóng băng ngay lập tức việc phát triển Ứng dụng Cảm Xúc cho đến khi chúng ta có một kế hoạch tài chính thận trọng hơn.”

Hải Yến kết thúc, nhìn thẳng vào Gia Huy với vẻ thách thức.

Gia Huy đứng dậy, anh không phản ứng lại sự khiêu khích cá nhân. Anh là Logic thuần túy trong bộ vest may đo, giữ vững sự điềm tĩnh chết người.

“Cảm ơn báo cáo của Phó Tổng Hải Yến. Tôi xin phép trình bày về Lợi nhuận Cảm Xúc,” Gia Huy nói.

2. Công Thức Của Niềm Tin

Gia Huy chiếu một biểu đồ so sánh: LTV (Giá trị trọn đời của khách hàng) truyền thống và E-LTV (Giá trị trọn đời cảm xúc) mới của anh.

“Phó Tổng Hải Yến đã chỉ ra chi phí. Tôi xin chỉ ra lợi ích tài chính. Trong 6 tuần thử nghiệm, mặc dù chi phí Marketing phi truyền thống tăng 15%, nhưng Chỉ số Lợi nhuận Cảm Xúc của chúng ta đã đạt 150%. Điều này nghĩa là, với mỗi $1 đầu tư vào việc xây dựng lòng tin, chúng ta nhận lại $1.50 giá trị trọn đời gia tăng.”

Gia Huy đưa ra các điểm dữ liệu then chốt:

Giảm Chi phí Thu hút Khách hàng (CAC): “Người dùng cũ quay lại sau khi tương tác với Ứng dụng Cảm Xúc có CAC thấp hơn 30% so với người dùng mới. Việc ‘chữa lành’ lòng tin là tiết kiệm chi phí nhất.”

Tác động Lan Truyền: “Hệ số lan truyền thương hiệu (K-factor) tăng 40% chỉ nhờ vào sự chia sẻ tự nguyện của người dùng qua các câu chuyện cảm xúc, không cần quảng cáo trả tiền. Đây là lòng tin chuyển hóa thành Marketing miễn phí.”

Ông Cao, thành viên Hội đồng có ảnh hưởng, nhíu mày. “Nhưng đây vẫn là những con số dự báo, Phó Tổng Thẩm. Nó chưa phải là tiền mặt trong ngân hàng.”

“Chính xác,” Hải Yến xen vào. “Cảm xúc không thanh toán hóa đơn. Tôi vẫn giữ nguyên đề xuất cắt giảm.”

Đến lượt Tuyết Mai. Cô đứng dậy, không mang theo biểu đồ phức tạp nào. Cô chỉ mang theo một chiếc máy tính bảng và sự chân thật.

3. Lời Thuyết Phục Của Ngọn Lửa

Tuyết Mai bắt đầu bằng một câu chuyện.

“Hai ngày trước, một người dùng tên là An, một bà mẹ đơn thân đang gặp khó khăn, đã gửi tin nhắn riêng trên Ứng dụng Cảm Xúc. Cô ấy nói cô ấy muốn xóa ứng dụng của Vĩnh Khang và tất cả các ứng dụng khác. Cô ấy cảm thấy kiệt sức. Chúng tôi không phải là công ty tư vấn tâm lý. Nhưng chúng tôi đã lắng nghe.”

Tuyết Mai trình chiếu một tin nhắn: một lời cảm ơn chân thành từ người dùng An.

“Đội ngũ của tôi đã không trả lời bằng một chiến thuật bán hàng. Chúng tôi đã trả lời bằng một câu chuyện về sự đấu tranh của một nhân viên Vĩnh Khang khác. Chúng tôi đã cho cô ấy thấy Vĩnh Khang không phải là một công ty lớn vô hồn, mà là một cộng đồng của những người thật sự. Kết quả?”

Tuyết Mai đưa ra con số: “Cô An không chỉ tiếp tục sử dụng dịch vụ của chúng ta, mà còn giới thiệu thêm 5 khách hàng mới. Đây là một người dùng được ‘cứu vớt’ bằng sự đồng cảm. Đây là Lợi nhuận Cảm Xúc. Đây không phải là ước tính, đây là Tài sản Lòng Tin không bị khấu hao.”

Cô nhìn thẳng vào Hội đồng, ánh mắt rực lửa. “Vĩnh Khang đang trên bờ vực sụp đổ vì sự vô hồn. Chúng ta cần cảm xúc để tồn tại. Anh Gia Huy đã định lượng nó. Tôi đang chứng minh nó.”

Hải Yến cười khẩy. “Thật lãng mạn, Giám đốc Lương. Nhưng chúng ta đang kinh doanh, không phải làm từ thiện.”

“Lòng tin là công cụ kinh doanh mạnh mẽ nhất, Phó Tổng Hải Yến. Nó mạnh mẽ hơn cả Sổ Cái của cô, thứ mà cô đã cố gắng khóa để ngăn chúng tôi chứng minh sự thật,” Tuyết Mai đáp lại, giọng nói cô tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sức nặng của sự thật.

Cả phòng họp im lặng. Sự tấn công trực tiếp vào Hải Yến là một rủi ro lớn.

Ông Cao đứng dậy. “Phó Tổng Hải Yến, cô có lời giải thích gì cho việc khóa dữ liệu Sổ Cái không?”

Hải Yến cố gắng giữ vững sự bình tĩnh. “Đó là một quy trình kiểm toán thường lệ để đảm bảo sự minh bạch trước khi cuộc họp diễn ra.”

“Tôi không thấy nó minh bạch chút nào,” Chủ tịch nói, giọng ông lạnh lùng. Ông nhìn vào Gia Huy. “Phó Tổng Thẩm, tôi tin tưởng vào số liệu của anh. Nó cho thấy một con đường phát triển khác biệt. Tuy nhiên, tôi cần một sự đảm bảo.”

“Sự đảm bảo của tôi là sự kết hợp của Logic và Cảm Xúc. Chúng tôi sẽ tiếp tục Dự án Phục Hưng với điều kiện: Nếu trong 6 tháng tới, ROI Cảm Xúc không đạt 180%, tôi và Giám đốc Lương sẽ từ chức.” Gia Huy tuyên bố, một sự tự tin đầy rủi ro.

Chủ tịch gật đầu, hài lòng. Ông Cao im lặng.

“Tôi bỏ phiếu chấp thuận,” Chủ tịch tuyên bố.

Cuộc bỏ phiếu diễn ra. 7 phiếu Thuận (cho phép tiếp tục Dự án Phục Hưng) và 5 phiếu Chống (ủng hộ đề xuất cắt giảm của Hải Yến).

Gia Huy và Tuyết Mai đã thắng.

4. Cái Chạm Bùng Nổ

Cuộc họp kết thúc trong sự xì xào và sự căng thẳng im lặng. Gia Huy và Tuyết Mai rời khỏi phòng họp, đi dọc hành lang vắng vẻ. Cả hai đều kiệt sức.

“Chúng ta đã thắng,” Tuyết Mai thì thầm, nụ cười chiến thắng của cô rạng rỡ, nhưng đôi mắt cô vẫn mệt mỏi.

Gia Huy quay lại, dựa lưng vào bức tường kính nhìn ra thành phố. Anh tháo cà vạt, nới lỏng cổ áo. Anh không cười, nhưng sự cứng nhắc đã hoàn toàn tan biến.

“Chúng ta đã thắng, nhưng với một điều kiện. 180% ROI Cảm Xúc trong 6 tháng. Một rủi ro lớn. Phi logic,” anh nói, giọng anh nhẹ tênh.

“Nếu anh không đặt điều kiện đó, họ sẽ không chấp nhận. Anh đã dùng sự liều lĩnh của tôi để bảo vệ sự logic của anh,” Tuyết Mai đáp lại, cô bước đến gần anh.

Trong khoảnh khắc đó, Gia Huy không còn là Phó Tổng Thẩm của sự kiểm soát. Anh là một người đàn ông vừa trải qua một cuộc chiến sinh tử. Anh đã đặt cược sự nghiệp của mình, thậm chí là danh dự, vào sự tin tưởng cô.

Anh nhìn vào mắt Tuyết Mai, thấy sự thấu hiểu và ngưỡng mộ sâu sắc. Ánh lửa trong mắt cô đốt cháy lớp băng cuối cùng trên lòng anh. Anh đưa tay, chạm vào gò má cô, ngón tay anh run rẩy.

“Cô thật phi thường, Giám đốc Lương,” anh thì thầm.

Tuyết Mai không thể nói. Cô cũng cảm nhận được dòng điện cảm xúc. Cô nghiêng đầu, chấp nhận cái chạm đó. Sự căng thẳng đã tích tụ suốt nhiều tuần, giờ đây, nó bùng nổ.

Gia Huy nghiêng người, không còn suy nghĩ, không còn tính toán. Anh đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn bất ngờ, mãnh liệt. Đó không phải là một nụ hôn dịu dàng của sự lãng mạn, mà là sự giải phóng của áp lực, sự thừa nhận không lời của sự cần thiết. Nó kéo dài chỉ vài giây, nhưng đủ để khiến thế giới của họ chao đảo.

5. Sự Can Thiệp Lạnh Lẽo

Ngay lúc đó, tiếng giày cao gót lạnh lùng vang lên. Tống Hải Yến bước ra từ góc hành lang, dừng lại cách họ vài mét. Cô đã chứng kiến tất cả.

Hải Yến không hề tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Khuôn mặt cô vẫn hoàn hảo, chỉ có ánh mắt cô là chứa đầy sự khinh miệt sâu sắc.

“Thật là một kết thúc kịch tính cho một ngày họp Hội đồng,” Hải Yến nói, giọng cô mỉa mai đến lạnh người.

Gia Huy và Tuyết Mai lập tức tách ra, cả hai đều cứng đờ. Gia Huy quay lại, sự kiểm soát logic của anh gần như quay trở lại ngay lập tức, nhưng khuôn mặt anh vẫn còn một chút hồng.

“Phó Tổng Hải Yến. Có vấn đề gì không?” Gia Huy hỏi, giọng anh đã lấy lại sự lạnh lùng.

Hải Yến tiến lại gần Gia Huy, nhưng ánh mắt cô lại hướng về Tuyết Mai, chứa đầy sự đe dọa không lời.

“Không có vấn đề gì, Gia Huy. Chỉ là một lời nhắc nhở. Anh đã đặt cược sự nghiệp của mình vào một mối quan hệ cảm xúc. Anh có nhớ lần cuối cùng anh làm điều đó không? Cô ta đã khiến anh mất công ty. Giám đốc Lương sẽ khiến anh mất tất cả, và lần này, cô ấy sẽ không chỉ lấy tiền của anh, cô ấy sẽ lấy cả trái tim anh.”

Hải Yến nhìn thẳng vào Tuyết Mai, nụ cười cô ta giờ đây là sự tuyên chiến cá nhân.

“Giám đốc Lương. Thắng cuộc họp này chỉ là khởi đầu. Cô đang chơi một trò chơi mà cô không hiểu. Tôi biết Gia Huy. Tôi biết anh ta làm việc như thế nào, và tôi biết anh ta sụp đổ như thế nào. Chúc may mắn với 180% ROI Cảm Xúc, bởi vì tôi sẽ theo dõi mọi hành động của cô. Không chỉ với tư cách là Phó Tổng Tài chính, mà còn là người hiểu rõ anh ta hơn cô.”

Nói rồi, Hải Yến bỏ đi, tiếng giày cao gót của cô ta vang vọng như tiếng chuông báo động.

Cả Gia Huy và Tuyết Mai đều đứng yên. Khoảnh khắc nụ hôn đột ngột bị cái chạm lạnh của Hải Yến phá vỡ. Mối quan hệ của họ, vừa mới chớm nở, đã ngay lập tức bị đặt dưới sự đe dọa và giám sát cá nhân.

Tuyết Mai nhìn Gia Huy. Sự phức tạp trong mối quan hệ của anh với Hải Yến đã trở thành một yếu tố nguy hiểm trong cuộc sống của cô.

“Sự kiểm soát của anh đã trở thành vũ khí chống lại chúng ta,” Tuyết Mai thì thầm, không phải để trách móc mà để xác nhận sự thật.

Gia Huy không trả lời. Anh chỉ nhìn vào cô, ánh mắt anh chứa đựng sự hối hận và quyết tâm. Anh đã vượt qua được Hội đồng, nhưng anh biết, cuộc chiến thực sự—cuộc chiến giành lấy cô và giữ lấy chính mình—chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×