ánh lửa giữa bảng kế hoạch

Chương 9: Chuyến Công Tác Bất Khả Kháng và Ranh Giới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Né Tránh Logic

Sáng thứ Bảy. Lần đầu tiên sau chiến thắng Hội đồng, Thẩm Gia Huy và Lương Tuyết Mai chạm mặt nhau trong Phòng Chiến Lược. Bầu không khí dày đặc đến mức có thể cắt bằng dao.

Tuyết Mai cố gắng trông như thể cô hoàn toàn chuyên nghiệp, nhưng cô lại đang nhìn chằm chằm vào biểu đồ doanh số quý III cũ kỹ trên tường, thay vì vào Gia Huy. Gia Huy thì chỉnh cà vạt của mình một cách hoàn hảo đến mức phi lý, và không hề nhìn Tuyết Mai.

“Giám đốc Lương,” Gia Huy bắt đầu, giọng anh khô khan và chính xác hơn bao giờ hết, như thể anh đang đọc một tài liệu pháp lý. “Dự án Phục Hưng cần một động thái chiến lược lớn để đạt 180% ROI trong 6 tháng. Chúng ta cần cắt giảm 15% chi phí vận hành kho vận mà không làm tổn hại đến chất lượng dịch vụ khách hàng.”

Tuyết Mai cuối cùng cũng quay lại. “Đúng, tôi đã xem qua các báo cáo. Long Phụng là lựa chọn duy nhất. Họ có hệ thống kho bãi rộng lớn và chi phí hợp lý nhất ở miền Trung. Nhưng họ là một tập đoàn gia đình, rất truyền thống. Logic cứng của chúng ta có thể không hiệu quả.”

“Chúng ta sẽ thử Logic mềm,” Gia Huy nói. Anh bước đến gần bàn, đặt một tệp hồ sơ xuống. Khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng một mét, và cả hai đều cảm nhận được sự cộng hưởng khó chịu của đêm hôm trước.

“Chúng ta phải đi Đà Nẵng ngay lập tức. Long Phụng tổ chức buổi họp Hội đồng Quản trị nội bộ vào Chủ Nhật và chúng ta cần chốt thỏa thuận trước khi họ đưa ra quyết định đối tác cuối cùng vào thứ Hai,” Gia Huy tiếp tục, hoàn toàn bỏ qua mọi cảm xúc cá nhân. “Vé máy bay, khách sạn, và phương tiện di chuyển đã được sắp xếp.”

Tuyết Mai nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của sự đam mê bộc phát đêm qua, nhưng chỉ thấy một khối băng kiên cố. “Tốt. Tôi sẽ sắp xếp hồ sơ tâm lý của họ.”

“Tốt,” Gia Huy lặp lại, giọng anh cứng nhắc. “Chúng ta đi trong hai giờ nữa.”

2. Sự Can Thiệp Của Hải Yến

Hai giờ sau, Tuyết Mai nhận ra sự sắp xếp của Hải Yến đã có hiệu lực.

Lịch trình ban đầu là một chuyến bay thương gia thoải mái. Thay vào đó, bộ phận Hành chính thông báo: "Do sự cố đặt chỗ vào cuối tuần, vé máy bay thương gia đã bị hủy. Cả hai sẽ đi xe cá nhân của Vĩnh Khang đến Đà Nẵng. Lái xe sẽ chờ sẵn ở sảnh."

“Hai giờ lái xe, một chiếc xe cá nhân,” Tuyết Mai nghiến răng. “Đây là hành động trả thù nhỏ nhặt của Hải Yến.”

Gia Huy không nói gì, anh chỉ đeo kính râm và kéo vali đi. “Chúng ta phải chấp nhận sự bất tiện này. Dữ liệu của Long Phụng đáng giá hơn một chuyến bay thoải mái.”

Khi họ xuống sảnh, không có chiếc xe Vĩnh Khang sang trọng nào. Chỉ có một chiếc SUV cũ kỹ, không sạch sẽ lắm và một người lái xe trông có vẻ mệt mỏi.

“Lái xe bị bệnh đột xuất, Giám đốc Thẩm. Tôi là lái xe dự phòng, và tôi không quen với tuyến đường Đà Nẵng lắm,” người lái xe lắp bắp.

Gia Huy quay sang Tuyết Mai. “Ba trăm cây số với một người lái xe không chuyên nghiệp. Sự an toàn là tối ưu.”

Anh mở cốp xe. “Tôi sẽ lái. Cô làm nhiệm vụ GPS và quản lý lịch trình.”

Tuyết Mai cảm thấy sự giận dữ dâng lên. Hải Yến không chỉ muốn họ khó chịu; cô ta muốn họ gặp rủi ro, cả về thời gian lẫn thể chất. “Phó Tổng Thẩm, anh đang dùng Logic để tự hủy hoại mình. Đây là một cái bẫy.”

“Cái bẫy chỉ hoạt động nếu chúng ta sụp đổ vì nó,” Gia Huy nói, ném chìa khóa xe vào lòng bàn tay. “Chúng ta sẽ thắng. Lên xe đi, Giám đốc Lương.”

3. Ba Trăm Cây Số và Sự Gần Gũi Nguy Hiểm

Chuyến đi là sự tra tấn tinh thần. Gia Huy lái xe điêu luyện, nhưng sự tập trung của anh lại khiến không khí càng thêm căng thẳng. Tuyết Mai ngồi bên ghế phụ, phải liên tục giữ thăng bằng vì đường cao tốc đang được sửa chữa.

Suốt hai giờ đầu, họ chỉ nói về công việc.

“Long Phụng cần sự tôn trọng đối với triết lý ‘Tâm’ trong kinh doanh của họ,” Tuyết Mai nói. “Họ không muốn tối ưu hóa chi phí. Họ muốn tối ưu hóa sự gắn kết nhân viên.”

Gia Huy: “Vậy chúng ta sẽ dùng dữ liệu của chúng ta để chứng minh rằng ‘Tâm’ của họ có thể được định lượng thành hiệu quả.”

Sau đó, sự im lặng trở nên quá tải. Tuyết Mai mở cửa sổ, để gió thổi vào.

“Chúng ta cần phải nói về chuyện đêm qua,” Tuyết Mai nói, đột ngột.

Gia Huy siết chặt tay lái. “Không cần thiết. Đó là sự giải phóng áp lực quá tải. Một sự kiện ngoại lệ về mặt thống kê.”

“Ngoại lệ thống kê?” Tuyết Mai cười khẩy. “Anh nghĩ tôi không phải là một mô hình dự báo của anh sao, Gia Huy? Tôi biết đó không phải là áp lực. Anh đã đặt cược danh dự và sự nghiệp của mình vào tôi. Nụ hôn đó là sự thừa nhận của anh rằng anh cần tôi. Về mặt cảm xúc.”

Gia Huy hít sâu. Anh giảm tốc độ. “Đó là một sai lầm chuyên môn.”

“Không,” Tuyết Mai lắc đầu. “Đó là sự thật. Và Tống Hải Yến đã chứng kiến sự thật đó. Cô ta sẽ dùng nó để phá hủy anh. Cô ta đã nhắc nhở tôi: cô ta đã khiến anh mất công ty, và tôi sẽ khiến anh mất cả trái tim.”

Gia Huy quay sang nhìn cô trong giây lát. Đôi mắt anh ánh lên sự tức giận và sự tổn thương. “Cô ấy sẽ không thành công. Tôi không cho phép sự hỗn loạn đó xảy ra lần nữa.”

“Anh không thể kiểm soát cô ấy bằng Logic, Gia Huy. Anh phải kiểm soát tôi,” Tuyết Mai nói. “Anh phải thiết lập ranh giới. Tôi cần quy tắc. Anh nói đi.”

Gia Huy phải suy nghĩ nhanh chóng. Anh biết anh cần Tuyết Mai để đạt được 180% ROI, nhưng anh cũng cần cô để giữ anh khỏi sự cô đơn.

“Quy tắc,” Gia Huy nói, từng từ nặng nề. “Một: Chỉ thảo luận về công việc tại nơi công cộng. Hai: Không tiếp xúc vật lý ngoài cái bắt tay chuyên nghiệp. Ba: Mọi quyết định cá nhân phải được báo cáo và chấp thuận trước. Đây là hợp đồng của chúng ta. Nếu vi phạm, chúng ta chấm dứt liên minh.”

Tuyết Mai gật đầu, chấp nhận sự kiểm soát của anh. “Đã rõ, Phó Tổng Thẩm. Logic sẽ điều hành chuyến đi này. Nhưng tôi không thể đảm bảo Logic của tôi sẽ không tìm ra lỗ hổng trong hợp đồng của anh.”

4. Căn Suite và Cánh Cửa Thông Nhau

Đến Đà Nẵng, Hải Yến lại tiếp tục trò chơi của mình.

Họ đến một khách sạn truyền thống sang trọng. Tuy nhiên, thay vì hai phòng đơn theo yêu cầu, lễ tân thông báo: “Phòng đơn đã kín do hội nghị bất ngờ. Chúng tôi chỉ còn một căn suite cao cấp với hai phòng ngủ riêng biệt, nhưng có cửa thông nhau.”

Gia Huy nhìn Tuyết Mai. Vẻ mặt anh không thể hiện sự khó chịu, nhưng sự căng thẳng trong tư thế đứng của anh thì có.

“Chúng ta chấp nhận. Đặt thêm một cái khóa an toàn bên trong,” Gia Huy quyết định.

Căn suite rộng rãi, nhưng cánh cửa gỗ sồi nối hai phòng ngủ là một lời nhắc nhở liên tục về sự gần gũi ngoài ý muốn. Tuyết Mai chọn phòng bên trái, Gia Huy chọn phòng bên phải.

Buổi tối, sau khi tắm rửa, cả hai chuẩn bị cho bữa tối công việc. Tuyết Mai đang mặc một chiếc váy công sở màu xanh hải quân. Gia Huy mặc áo sơ mi trắng, không cà vạt.

Khi Tuyết Mai bước ra khỏi phòng, Gia Huy đang đứng ở phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn, nơi thành phố Đà Nẵng lấp lánh dưới ánh đèn.

“Anh đang vi phạm Quy tắc Một, Phó Tổng,” Tuyết Mai nói. “Chúng ta không nên nói chuyện cá nhân ở đây.”

“Tôi đang tuân thủ Quy tắc Ba,” Gia Huy đáp lại. “Tôi thông báo, tôi vừa nhận được tin nhắn từ Tống Hải Yến. Cô ta đã gửi email ẩn danh cho Long Phụng, nêu rõ điều kiện 180% ROI của chúng ta, ngụ ý rằng Vĩnh Khang đang liều lĩnh.”

Tuyết Mai cau mày. “Cô ta muốn Long Phụng lo sợ và từ chối. Cô ta muốn chúng ta thất bại ở đây.”

“Chúng ta phải thay đổi chiến lược. Chúng ta không thể nói về Logic và Rủi ro. Chúng ta phải nói về Tầm nhìn và Sự bền vững,” Gia Huy phân tích.

“Đúng,” Tuyết Mai gật đầu. “Chúng ta phải dùng câu chuyện của người dùng An. Chứng minh rằng lòng tin không chỉ là tiền mà còn là sự ổn định lâu dài, thứ mà tập đoàn Long Phụng truyền thống luôn tìm kiếm.”

Bữa tối là một cuộc đối đầu chiến lược. Cả hai phối hợp hoàn hảo. Gia Huy đưa ra các mô hình dự báo của mình, và ngay khi Long Phụng nghi ngờ, Tuyết Mai lại dùng câu chuyện chân thật để làm mềm hóa sự cứng rắn của số liệu. Cuối cùng, Long Phụng đồng ý ký kết, nhưng yêu cầu một điều khoản đặc biệt: Vĩnh Khang phải cam kết hỗ trợ một dự án cộng đồng nhỏ của họ.

Gia Huy nhìn Tuyết Mai. Cô gật đầu. Gia Huy chấp nhận điều kiện không logic đó.

5. Cánh Cửa Cảm Xúc Bị Phá Vỡ

Họ trở về khách sạn lúc nửa đêm. Thỏa thuận đã được chốt, chi phí vận hành sẽ được cắt giảm, và 180% ROI đã có cơ hội.

Họ đứng trước cánh cửa thông nhau.

“Chúc mừng, Giám đốc Lương. Chúng ta đã thắng,” Gia Huy nói, giọng anh có chút mệt mỏi nhưng thỏa mãn.

“Không phải là Logic đã thắng, Gia Huy. Là sự tin tưởng đã thắng. Anh đã chấp nhận một điều kiện phi lợi nhuận (dự án cộng đồng) vì anh tin vào tầm nhìn của tôi.”

Gia Huy dựa vào khung cửa. “Tôi không tin vào tầm nhìn của cô. Tôi tin vào khả năng của cô. Và khả năng đó không thể bị định lượng.”

“Anh đang vi phạm Quy tắc Một. Anh đang nói chuyện cá nhân,” Tuyết Mai thì thầm, cô nhích lại gần, thách thức sự kiểm soát của anh.

“Tôi đang tuân thủ Quy tắc Ba. Tôi thông báo,” Gia Huy đáp lại, giọng anh khàn đi.

“Thông báo gì?”

“Tôi thông báo rằng tôi không thể kiểm soát sự hỗn loạn mà cô tạo ra,” Gia Huy nói, anh đưa tay lên, chạm vào tóc cô, vi phạm Quy tắc Hai. “Tôi thông báo rằng tôi không thể ngừng nghĩ về đêm hôm đó. Nó không phải là sự giải phóng áp lực. Nó là điều tôi đã muốn làm từ lâu.”

Tuyết Mai cảm nhận được sự run rẩy từ ngón tay anh. Sự kiểm soát Logic của Gia Huy đã sụp đổ hoàn toàn.

“Anh có biết điều đó có ý nghĩa gì không?” Tuyết Mai hỏi, giọng cô cũng run rẩy.

“Nó có nghĩa là… tôi là người đàn ông đã đặt cược tất cả vào cô. Không chỉ sự nghiệp. Mọi thứ.”

Tuyết Mai đưa tay lên, chạm vào bàn tay anh trên tóc cô. “Và tôi là người phụ nữ sẽ không để anh mất tất cả lần nữa. Nhưng anh phải chấp nhận rằng sự kiểm soát Logic của anh đã kết thúc.”

Trong khoảnh khắc đó, cánh cửa thông nhau không còn là vật ngăn cách. Nó là biểu tượng của ranh giới Logic mà họ đã cố gắng duy trì.

Gia Huy nhắm mắt lại. Anh không hôn cô, không để sự hỗn loạn bùng phát. Thay vào đó, anh kéo tay lại, quay vào phòng của mình. Anh phải bảo vệ cô khỏi chính anh, khỏi sự yếu đuối của anh.

“Chúng ta đã vi phạm Quy tắc Hai,” Gia Huy nói, giọng anh giờ đã trở lại lạnh lùng. “Nhưng chúng ta đã hoàn thành công việc. Ngủ ngon, Giám đốc Lương.”

Anh đóng cửa lại, nhưng không khóa.

Tuyết Mai đứng đó, nhìn vào cánh cửa đóng. Anh đã từ chối cô, không phải vì anh không muốn, mà vì anh muốn giữ vững Sự kiểm soát Logic cuối cùng của mình. Anh đã chọn sự an toàn cho cả hai.

Cô cũng bước vào phòng, nhưng cô biết, ranh giới Logic đã bị phá vỡ. Ngày mai, họ sẽ phải đối mặt với hậu quả của sự gần gũi này khi trở về Hà Nội, nơi Hải Yến đang chờ đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×