Cơn mưa cuối mùa đổ xuống thành phố như thể ông trời cũng biết hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc hôn nhân ấy.
Lâm Tĩnh đứng bên khung cửa sổ, tay cầm tách trà đã nguội. Hơi nước từ kính loang dần, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Ba năm qua, cô đã quen với việc một mình ăn sáng, một mình đợi, một mình ngủ. Nhưng hôm nay, sự im lặng trong căn nhà lớn như một vết dao cắt sâu vào tim.
Cánh cửa phòng khách bật mở, tiếng giày da gõ trên nền đá hoa cương. Trịnh Duy bước vào, áo sơ mi trắng thẳng nếp, cà vạt chỉnh tề, lạnh lùng và xa cách như mọi khi.
Anh thoáng nhìn cô, ánh mắt chỉ dừng lại một giây.
“Em chưa đi làm sao?”
Cô mỉm cười, giọng khàn:
“Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới, anh quên rồi à?”
Anh khựng lại. Gương mặt không biểu cảm, nhưng bàn tay cầm chìa khóa hơi siết lại.
“Anh có cuộc họp.”
“Cuộc họp...” – Cô lặp lại, rồi gật đầu – “Anh lúc nào cũng có cuộc họp.”
Một khoảng lặng nặng nề trôi qua. Tiếng mưa ngoài cửa hòa với nhịp tim cô rối loạn.
Cô bước tới, nhìn thẳng vào anh, hỏi nhỏ:
“Anh còn yêu em không, Trịnh Duy?”
Anh không trả lời. Chỉ là sự im lặng dày đặc giữa hai người từng thề sẽ sống cùng nhau cả đời.
Một lúc lâu, anh nói khẽ, giọng khô khốc:
“Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, Lâm Tĩnh. Em mệt rồi, anh cũng mệt.”
Câu nói ấy nhẹ tênh, nhưng lại nặng như dao găm.
Cô cười khẽ, nụ cười run rẩy:
“Vậy là... hết thật rồi sao?”
Anh không đáp. Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng anh, chỉ còn lại tiếng mưa và hơi thở nghẹn ngào.
Cô ngồi sụp xuống sàn nhà, nước mắt chảy không kiểm soát.
Ba năm – cô đã cố gắng làm mọi thứ, chỉ mong anh nhìn cô thêm một lần.
Nhưng anh chưa bao giờ quay đầu lại.
Cô từng nghĩ, chỉ cần kiên trì, anh sẽ thay đổi.
Giờ cô hiểu, tình yêu không thể ép, và sự im lặng của anh chính là câu trả lời tàn nhẫn nhất.
Chiều hôm đó, cô đến nghĩa trang. Mẹ cô mất năm cô mười lăm tuổi, phần mộ nằm trên đồi cao, nhìn xuống cả thành phố.
Cô đem theo bó hoa bách hợp – loài mẹ thích nhất.
“Mẹ à, con... có lẽ con đã sai rồi.” – Cô khẽ nói, giọng lạc đi – “Con yêu anh ấy quá nhiều, đến mức quên mất chính mình.”
Cơn gió thổi qua, cuốn theo cánh hoa trắng bay lả tả.
Cô ngẩng đầu, mưa rơi vào mắt, cay xè.
Cô vẫn yêu anh. Dù bị tổn thương, dù trái tim đã nứt, cô vẫn yêu.
Đêm xuống.
Căn nhà vẫn sáng đèn, nhưng không có tiếng bước chân anh trở về.
Cô ngồi trong phòng khách, trên bàn là khung ảnh cưới. Trong tấm hình, cô mỉm cười hạnh phúc còn anh chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng xa xăm.
Cô nhớ ngày đó anh nắm tay cô, nói:
“Lâm Tĩnh, anh không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng anh sẽ cố gắng để em không phải khóc.”
Khi ấy cô tin.
Ai ngờ lời hứa đó tan như bọt biển giữa hiện thực lạnh lùng.
Cô mở laptop, gõ vài dòng vào trang tài liệu:
“Anh Duy, nếu có kiếp sau, em không muốn yêu anh nữa.
Nhưng nếu ông trời bắt em phải yêu, xin anh đừng im lặng như thế.
Em chỉ cần một cái ôm, một lời nói rằng anh vẫn còn thương.
Chỉ một thôi, em sẽ không đi đâu nữa.”
Ngón tay cô run rẩy bấm lưu file, đặt tên: “Gửi anh.”
Cô nhìn đồng hồ: 11 giờ 47 phút đêm.
Ngoài kia, mưa vẫn chưa dứt.
Cô khoác áo khoác, cầm chìa khóa xe. Không biết vì sao, chỉ muốn ra ngoài hít thở một chút.
Đường về khu ngoại ô vắng lặng. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô qua kính xe, nhợt nhạt mà bình thản.
Trong radio, một bản nhạc cũ vang lên – “Tình nào không đau.”
Cô cười khẽ.
“Đúng thật, tình nào mà chẳng đau…”
Một ánh đèn pha lóe lên từ hướng ngược lại.
Cô chưa kịp phản ứng.
Tiếng phanh rít chói tai.
Một tiếng nổ lớn vang lên, rồi tất cả chìm vào bóng tối.
Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong phòng bệnh trắng xóa.
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Cô muốn cử động, nhưng cơ thể nặng trĩu.
Ngoài cửa, có tiếng nói khẽ:
“Anh Duy... xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Cô nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng. Tiếng va chạm. Một âm thanh trầm thấp, khàn đặc vang lên – giọng anh.
“Không... không thể nào. Cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi mà, đúng không?”
“Xin lỗi, cô ấy mất máu quá nhiều…”
Tiếng đồ vật rơi vỡ.
Cô cố gắng mở miệng, muốn nói rằng cô vẫn ở đây. Nhưng chẳng ai nghe được.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô, lạnh run.
“Em ngủ đi, Lâm Tĩnh... ngủ một lát thôi, tỉnh dậy anh sẽ đưa em về nhà. Đừng sợ.”
Cô muốn cười, nhưng nước mắt lại rơi.
Trong giây phút cuối cùng, cô nhận ra – anh cũng đang khóc.
Thì ra, anh chưa bao giờ thật sự vô cảm.
Chỉ là anh quá muộn màng để nói điều đó.
Mọi âm thanh dần biến mất.
Ánh sáng trắng nuốt lấy thế giới.
Cô thấy mình trôi lơ lửng, nhìn xuống thân thể trên giường bệnh, nhìn anh quỳ bên cạnh, tay nắm chặt khung ảnh cưới.
“Lâm Tĩnh, tại sao em lại rời anh như thế?”
Giọng anh tan ra trong tiếng nấc.
Cô muốn chạm vào anh, nhưng bàn tay chỉ xuyên qua không khí.
Giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, hòa vào ánh sáng trắng mờ nhạt.
“Kiếp sau... nếu có kiếp sau, xin anh đừng để em đi nữa.”
Một luồng sáng chói lòa.
Rồi im lặng.
Khi cô mở mắt, trước mặt là một trần nhà xa lạ, được trang trí bằng hoa tươi.
Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, tiếng cười nói rộn ràng vang lên từ ngoài cửa.
Cô ngồi bật dậy, trái tim đập loạn.
Bên cạnh giường là bộ váy cưới trắng tinh khôi.
Trên bàn, lịch để ngày 15 tháng 5, năm năm trước.
Cô bước ra khỏi phòng, vừa kịp thấy người đàn ông trong bộ vest đen bước ngang qua hành lang.
Anh quay đầu lại – gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy.
“Lâm Tĩnh, đến giờ rồi. Lễ cưới sắp bắt đầu.”
Cô chết lặng.
Thế giới quay cuồng, hơi thở nghẹn lại trong lồng ngực.
Tay cô run rẩy chạm vào cánh cửa, ngỡ như chỉ cần chạm mạnh một chút là mọi thứ sẽ tan biến.
Nhưng không – mọi thứ đều thật.
Cô đã quay lại.
Nước mắt rơi không tiếng động.
Cô khẽ nói, như một lời thề khắc sâu vào linh hồn:
“Kiếp này... anh đừng hối hận, vì em sẽ không để anh phải hối hận nữa.”
Ngoài kia, chuông nhà thờ vang lên.
Hôn lễ bắt đầu.
Một vòng lặp định mệnh – nhưng lần này, cô đã tỉnh.