Ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp rèm trắng, nhẹ như những sợi tơ mỏng, vắt ngang qua gương mặt cô.
Hạ Vy mở mắt, ánh sáng chói lòa khiến mí mắt hơi run lên. Cô mất vài giây để nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc — không phải phòng bệnh lạnh lẽo, không có mùi thuốc sát trùng, không có tiếng máy tim kêu “tít tít” đều đặn bên tai.
Căn phòng sáng sủa, ấm áp, tràn ngập hương hoa oải hương từ chiếc bình thủy tinh nhỏ đặt ở đầu giường.
Đây… là căn hộ cô từng thuê khi vừa ra trường.
Không thể nào.
Cô bật dậy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cả cơ thể như đang run rẩy, từng mạch máu trong người nóng rát.
Trên bàn là chiếc điện thoại đời cũ — mẫu máy mà cô đã bán từ bốn năm trước. Màn hình hiển thị ngày tháng: 15 tháng 3, 2020.
Hạ Vy nắm chặt ga giường, hít vào sâu.
Trọng sinh.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Tất cả những gì cô từng mơ hồ nghĩ là ảo giác sau cái chết, hóa ra lại chân thật đến từng hơi thở.
Cô nhìn đôi tay mình, vẫn mảnh mai, mềm mại, không hề có vết sẹo nào. Nhưng rồi, khi kéo ống tay áo lên, nơi cổ tay trái vẫn còn một đường mảnh, nhạt màu, như vết dao đã từng rạch sâu.
Cô chạm vào nó. Da thịt vẫn còn cảm giác tê dại.
Hạ Vy nhắm chặt mắt.
“Là thật rồi…”
Tiếng điện thoại reo vang.
Một giai điệu quen thuộc — “Just You and Me” của bài hát mà Thiên Huy từng cài riêng cho cô.
Hạ Vy sững sờ nhìn màn hình.
Thiên Huy gọi.
Tim cô đau thắt lại. Cổ họng khô khốc.
Bàn tay run run nhấc máy, âm thanh quen thuộc tràn ngập bên tai:
“Em dậy chưa? Anh mua cà phê cho em đây.”
Giọng anh vẫn vậy — trầm, nhẹ, mang theo một chút lười biếng buổi sáng. Chỉ cần nghe thôi, cả một đời trước như ùa về.
Hạ Vy siết chặt điện thoại, môi mím lại, cố giấu đi tiếng nghẹn.
“Anh… anh đến à?”
“Ừ. Mười phút nữa, xuống mở cửa cho anh nhé. Anh đứng dưới rồi.”
Điện thoại tắt, nhưng bàn tay cô vẫn nắm chặt, không buông.
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Khi cánh cửa mở ra, Hạ Vy gần như nín thở.
Anh đứng đó — người đàn ông cô từng yêu đến cùng cực, từng oán đến tận cùng.
Thiên Huy mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tóc hơi rối, nụ cười anh khiến ánh nắng ngoài ban công dường như cũng ngừng lại một nhịp.
“Em sao vậy? Nhìn anh như thấy ma ấy.” Anh bật cười, đưa tay nhéo nhẹ mũi cô.
Hạ Vy lùi lại một bước nhỏ, cố gắng giữ nhịp thở bình thường.
“Không… em chỉ hơi bất ngờ thôi.”
Huy đặt túi cà phê lên bàn, ngồi xuống ghế sofa quen thuộc.
“Em dạo này mệt à? Tối qua nhắn tin nửa chừng rồi im luôn.”
Hạ Vy lặng im. Cô nhớ rõ tối qua… không, là “tối qua của kiếp trước”, chính là đêm cuối cùng trước khi anh phản bội cô.
Còn giờ đây, họ vẫn còn ở trong giai đoạn ngọt ngào — chỉ là cô biết rõ, từ những vết rạn rất nhỏ, tất cả sẽ sụp đổ.
“Em chỉ mệt chút thôi.”
“Đừng làm việc muộn nữa, anh nói bao lần rồi.” Anh ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết. “Công việc quan trọng, nhưng anh không muốn thấy em kiệt sức.”
Hạ Vy nhìn anh, ngỡ như đang sống trong giấc mơ.
Giọng nói ấy, ánh mắt ấy, sự quan tâm ấy — tất cả từng khiến cô tin rằng trên đời này không có gì đẹp hơn tình yêu.
Nhưng sau này, chính anh là người giẫm nát tất cả.
Cô cười nhạt: “Anh vẫn vậy nhỉ, lúc nào cũng thích quản em.”
Huy khẽ cười, không đáp.
Anh đứng dậy, tiến lại gần, chạm tay lên mái tóc cô, vuốt nhẹ:
“Anh chỉ sợ mất em thôi.”
Một giây ấy, Hạ Vy thấy sống mũi cay xè.
Nếu là kiếp trước, chắc cô sẽ ôm lấy anh, vùi vào ngực anh mà nói rằng “em cũng sợ mất anh”.
Nhưng giờ đây, câu nói ấy nghẹn nơi cổ họng.
Cô lùi nửa bước, né tránh ánh nhìn.
“Anh đi làm đi, muộn rồi đấy.”
Thiên Huy hơi khựng lại. Một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt anh, nhưng rồi anh mỉm cười, chỉ khẽ nói:
“Ừ. Tối anh qua đón, đi ăn nhé.”
“Ừ.”
Khi cánh cửa khép lại, cả căn hộ chìm vào im lặng.
Hạ Vy đứng nhìn khoảng trống nơi anh vừa rời đi, tay vô thức chạm lên ngực. Tim vẫn đập loạn, như một con chim nhỏ trong lồng sắt.
Nước mắt rơi, không kiềm được.
Cô đã từng chết trong vòng tay người đàn ông này.
Và giờ, cô phải sống lại — cùng anh — như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều hôm đó, Hạ Vy đến công ty. Mọi thứ đều quen thuộc đến đau lòng: tòa nhà, thang máy, bàn làm việc, đồng nghiệp cũ.
Cô bước vào, ai cũng chào cô bằng nụ cười tươi tắn. Chỉ mình cô thấy tim nặng trĩu.
“Vy, hôm nay có khách mới đến phỏng vấn, là bạn của sếp đấy.”
Cô ngẩng đầu. “Bạn của Thiên Huy?”
“Ừ, nghe nói là cùng học với anh ấy bên Singapore về.”
Khi cánh cửa phòng họp mở ra, cô thấy một người đàn ông cao lớn, áo sơ mi màu xanh nhạt, dáng vẻ trầm ổn, ánh mắt bình tĩnh mà sâu như mặt hồ thu.
Lâm Khang.
Khoảnh khắc ấy, tim Hạ Vy thoáng ngừng đập.
Trong ký ức kiếp trước, chính người đàn ông này là người đã kéo cô khỏi vực sâu sau khi cô mất tất cả.
Người từng lặng lẽ đứng bên cô suốt hai năm, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi điều gì.
Còn bây giờ… anh vẫn chưa biết gì cả.
Ánh mắt Khang lướt qua cô, chỉ dừng lại trong một giây, nhẹ nhàng mỉm cười:
“Xin chào, tôi là Lâm Khang. Rất vui được gặp cô.”
Giọng anh trầm, đều, có gì đó khiến lòng người dịu lại.
Hạ Vy gật đầu, mỉm cười đáp lễ, nhưng trái tim lại chao đảo dữ dội.
Cô đang sống lại trong một ván cờ mà chính mình từng thua thảm hại.
Lần này… cô phải là người đổi luật chơi.
Buổi tối, Thiên Huy đến đón cô.
Chiếc xe quen thuộc, bài hát quen thuộc, con đường quen thuộc.
Mọi thứ đều đúng như trước kia — chỉ khác một điều: cô không còn là Hạ Vy cũ.
“Em im lặng suốt từ lúc lên xe.”
“Em đang nghĩ về dự án mới thôi.”
“Anh tưởng em giận anh?”
Cô quay sang, mỉm cười nhẹ. “Nếu em giận, anh sẽ làm gì?”
“Anh dỗ.”
“Cách nào?”
“Anh sẽ hôn em.”
Lời nói ấy, giọng điệu ấy — y hệt như trong quá khứ.
Anh nghiêng người, định đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nhưng lần này, cô quay đi.
Khoảnh khắc môi anh chạm vào không khí, ánh mắt anh hơi khựng lại.
“Em sao thế?”
“Em chỉ… chưa quen.”
Thiên Huy nhìn cô, hơi nhíu mày, nhưng rồi cười nhạt.
“Được rồi. Khi nào em muốn.”
Cô nhìn anh, cười khẽ, mà lòng thì lạnh.
Trong kiếp trước, anh đã không bao giờ hỏi cô “em có muốn” hay không.
Đêm xuống.
Cô nằm trên giường, trằn trọc mãi.
Đồng hồ chỉ 1 giờ sáng. Bên ngoài, thành phố vẫn còn rực sáng, tiếng còi xe vọng lại xa xăm.
Hạ Vy mở điện thoại, lướt vào danh bạ.
Tên “Thiên Huy” vẫn ở đó — người mà cô từng lưu thêm chữ “💖” sau tên.
Giờ, cô xóa đi.
Một tin nhắn mới đến: “Ngày mai họp sớm, em ngủ sớm nhé. Yêu em.”
Hạ Vy nhìn dòng chữ, khóe miệng run run.
Nếu là cô của trước kia, chắc sẽ mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng giờ, cô chỉ thì thầm trong bóng tối:
“Em cũng từng yêu anh… đến chết đi sống lại.”
Rồi cô tắt điện thoại, kéo chăn lên ngang ngực.
Giữa im lặng, cô nghe tim mình đập – đều đặn, mạnh mẽ.
Lần này, cô thề sẽ không để bản thân rơi xuống vực nữa.
Không để ai có cơ hội giết chết trái tim mình một lần nào khác.