Buổi sáng hôm ấy, Hà Nội mưa nhẹ. Cơn mưa không lớn, nhưng kéo dài và đều đặn như một điệp khúc buồn. Trên ô cửa sổ, những giọt nước đọng lại thành vệt, trượt dài xuống mặt kính. An nhìn ra ngoài, tay cầm tách cà phê nguội lạnh, lòng trống rỗng đến lạ.
Từ sau buổi hẹn cuối tuần, cô và Minh ít nói chuyện hẳn. Tin nhắn đến rồi đi, không ai còn biết nên nói gì. Mỗi dòng chữ đều trở nên gượng ép, như thể hai người đang cố giữ lại điều gì đó mà chính họ cũng không còn tin.
An mở máy tính, bắt đầu công việc thường ngày. Hôm nay công ty có nhân viên mới — một anh chàng được phân vào cùng nhóm với cô. Khi bước vào, anh ta nở nụ cười nhẹ:
“Chào chị, em là Khải. Mới vào làm, mong chị chỉ bảo thêm.”
An gật đầu, đáp lễ bằng nụ cười nhạt. Cô không mấy quan tâm đến những điều xung quanh, ít nhất là trong thời điểm này. Nhưng Khải có vẻ là người dễ gần, nhanh nhẹn và biết cách làm cho không khí đỡ căng thẳng. Trong những buổi họp, anh thường đùa nhẹ, khiến mọi người bật cười.
Thỉnh thoảng, ánh mắt anh chạm vào cô, không quá lâu, nhưng đủ để An nhận thấy — có một sự quan tâm tinh tế nào đó ở trong đó.
Buổi trưa, Khải rủ cả nhóm đi ăn. An định từ chối, nhưng đồng nghiệp kéo tay:
“Đi đi chị, anh Khải mời mà! Không đi là phí đấy nha.”
Cuối cùng, cô cũng đi cùng. Quán ăn nhỏ nằm trong con hẻm cũ, mùi cơm rang và canh nóng lan tỏa trong không khí. Trong suốt bữa ăn, Khải nói chuyện nhẹ nhàng, không khoa trương, không giả tạo. Anh kể vài chuyện vui thời sinh viên, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
An im lặng nghe, lâu lâu cũng bật cười, dù chính cô không hiểu vì sao. Có lẽ, đã lâu rồi cô không cười thoải mái như thế.
Khi trở về văn phòng, Khải đưa cô ly trà sữa:
“Thấy chị không uống cà phê nhiều, nên em mua loại ít đường. Mong chị hợp khẩu vị.”
Cô thoáng ngạc nhiên, nhìn ly trà trên tay.
“Cảm ơn nhé.”
“Không có gì đâu, coi như em đền tội vì bắt chị đi ăn trưa.”
Một câu nói nhẹ, nhưng giọng anh đầy ấm áp. An mỉm cười. Cô không nghĩ gì nhiều, chỉ thấy dễ chịu — một cảm giác mà dạo gần đây, cô hiếm khi có được từ Minh.
Chiều hôm đó, Minh gọi điện.
“Anh bận, tối nay phải đi tiếp khách. Em đừng chờ.”
An đáp khẽ: “Ừ, anh cứ làm việc đi.”
Cô muốn nói thêm gì đó — như “Anh đừng uống nhiều”, “Khi nào về nhớ nhắn em”, nhưng rồi lại thôi.
Bên kia đầu dây, Minh im lặng vài giây trước khi cúp máy. Không ai trong họ nhận ra, sự im lặng ấy chính là khoảng trống không thể lấp đầy.
Tối. Căn phòng trọ nhỏ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc. An ngồi trước gương, chải tóc. Ánh đèn vàng phản chiếu khuôn mặt cô — nhợt nhạt, mệt mỏi, đôi mắt buồn như chứa cả một mùa mưa.
Cô mở Facebook, thấy Minh đăng một bức ảnh chụp cùng đồng nghiệp trong bữa tiệc. Ánh đèn neon, ly rượu vang, những nụ cười rạng rỡ. Nhưng điều khiến cô chột dạ — là cô gái đứng cạnh anh, tay vô tình chạm vào tay anh, ánh mắt hướng về anh không giấu được sự thân mật.
Cô dừng lại vài giây, rồi tắt màn hình. Không hỏi. Không giận. Cô chỉ thấy… trống rỗng.
Cảm giác ấy, còn tệ hơn cả ghen.
Ngày hôm sau, trời tạnh. Khải đến sớm, thấy An đang ngồi một mình bên bàn, mắt dán vào màn hình. Anh đặt ly cà phê xuống bàn cô:
“Cà phê đen không đường — hình như chị hay uống loại này.”
An ngẩng lên, khẽ cười: “Em quan sát kỹ thật đấy.”
“Em chỉ để ý những điều nhỏ thôi, vì đôi khi chúng mới là thứ khiến người ta thấy vui.”
Cô ngạc nhiên, rồi bật cười nhẹ. Giọng anh thật dễ nghe, và cái cách anh nói chuyện khiến người khác thấy an lòng.
Từ hôm ấy, Khải và An nói chuyện nhiều hơn. Những câu chuyện không đi đến đâu, nhưng lại khiến cô thấy thời gian trôi nhanh hơn mỗi ngày. Có những buổi chiều, anh giúp cô chỉnh file báo cáo, hoặc cùng cô đi bộ ra quán ăn vỉa hè gần công ty. Không có gì đặc biệt, nhưng mọi thứ lại thật bình yên.
Tối, An nhận được tin nhắn từ Minh:
“Cuối tuần này anh đi công tác Đà Nẵng, chắc về muộn. Em giữ sức khỏe nhé.”
Cô nhìn dòng chữ, tay hơi run. Cô muốn hỏi anh có còn nhớ ngày kỷ niệm của họ — tròn bốn năm bên nhau — rơi đúng vào cuối tuần này. Nhưng rồi, cô lại chỉ gõ:
“Vâng. Anh đi cẩn thận.”
Vài phút sau, anh phản hồi một biểu tượng cảm xúc — nụ cười.
Và thế là hết.
An đặt điện thoại xuống bàn, khẽ nhắm mắt. Trong lòng cô dấy lên cảm giác bất an, như thể điều gì đó đang dần mất đi mà cô không sao níu giữ nổi.
Sáng hôm sau, Khải hỏi:
“Chị An, cuối tuần rảnh không? Em định đi chụp ảnh ở Hồ Tây, nếu chị rảnh thì đi cùng, coi như đổi gió.”
An hơi ngập ngừng. Trong đầu thoáng hiện hình ảnh Minh. Nhưng rồi cô nhớ — cuối tuần đó, anh không ở đây.
“Ừ, chắc em cho chị theo ké vậy.”
Khải cười tươi, nụ cười khiến ánh sáng buổi sáng càng thêm ấm.
“Vậy hẹn chị sáng thứ Bảy nhé. Em sẽ mang máy ảnh, chị chuẩn bị tinh thần làm mẫu nha.”
Câu nói nhẹ nhàng, vui vẻ, nhưng trái tim An lại đập nhanh hơn thường lệ.
Thứ Bảy. Trời trong xanh hiếm thấy sau chuỗi ngày mưa. Hồ Tây phẳng lặng, gió mang theo mùi sen thoảng nhẹ. An mặc chiếc váy xanh nhạt, mái tóc buông tự nhiên, không son phấn, nhưng vẫn khiến nhiều người ngoái nhìn.
Khải xuất hiện với chiếc máy ảnh đeo bên vai.
“Đẹp quá, em không nghĩ chị hợp với màu này đến thế.”
An bật cười: “Em khen nhiều thế, coi chừng sau này hết lời.”
“Không đâu, vì mỗi lần gặp chị, em lại thấy một phiên bản khác.”
Anh nói thật, ánh mắt cũng thật. Cô hơi lảng tránh, nhìn ra mặt nước. Ánh nắng phản chiếu, tạo thành những đốm sáng lấp lánh. Trong khoảnh khắc đó, An bỗng thấy nhẹ nhõm — không còn là cô gái mệt mỏi vì chờ đợi, mà là một người đang sống lại, hít thở, mỉm cười.
Khi Khải giơ máy lên, cô vô thức cười — nụ cười tự nhiên nhất mà cô từng có trong nhiều tháng qua.
Buổi chiều, Minh gọi. Giọng anh lẫn trong tiếng ồn ào của khách sạn:
“Anh vừa họp xong, chắc mai mới bay về.”
“Ừ.”
“Em làm gì đó?”
“Em đi chụp ảnh với mấy người trong công ty.”
Minh im vài giây, rồi hỏi:
“Có cả Khải không?”
“Có.”
Lần đầu tiên, An nghe thấy trong giọng Minh có chút gì đó lạ — như một thoáng ghen. Nhưng cô chỉ nói nhẹ:
“Anh bận lắm mà, quan tâm làm gì.”
Câu nói thoảng qua, nhưng đủ khiến cả hai im lặng.
Phía bên kia, Minh siết chặt điện thoại, lòng dậy lên cảm giác lẫn lộn — vừa khó chịu, vừa bất lực. Anh muốn nói “Anh nhớ em”, nhưng lại không thể. Vì thật ra, chính anh cũng không biết mình đang nhớ điều gì — người con gái ấy, hay chỉ là kỷ niệm giữa họ.
Tối hôm đó, khi An về nhà, cô mở điện thoại xem lại những bức ảnh Khải chụp. Trong mỗi khung hình, cô như một người khác — rạng rỡ, tự tin, và tự do.
Cô mỉm cười. Một nụ cười rất nhẹ, nhưng chân thành.
Và rồi, trong lòng cô vụt qua một ý nghĩ:
Có lẽ, hạnh phúc không phải lúc nào cũng đến từ người mình yêu, mà đôi khi, nó đến từ người khiến mình được là chính mình.
Còn Minh — sau cuộc gọi ấy — ngồi một mình trong căn phòng khách sạn, nhìn ra biển. Anh bỗng nhớ về những ngày đầu tiên: khi An còn là cô gái vụng về, hay cười, hay giận, và luôn chạy đến bên anh dù chỉ để hỏi mấy câu ngốc nghếch.
Anh bật cười khẽ.
“Mình đã đi quá xa rồi, phải không An?”
Ngoài kia, sóng biển vỗ đều. Không ai biết rằng, chính trong đêm ấy, giữa hai con người từng yêu sâu đậm — vết nứt đầu tiên đã thật sự hình thành.
Tình yêu không bao giờ đổ sụp trong một đêm. Nó rạn dần, từ những ngày không còn nhắn tin, từ những buổi hẹn bị hoãn, từ ánh mắt không còn chạm nhau — cho đến khi cả hai nhận ra, mình đã đứng ở hai đầu của một con đường.