Buổi sáng đầu tuần, Hà Nội trở mình trong làn sương nhạt, những hạt nắng đầu tiên xuyên qua khung cửa sổ, rọi lên bàn tay An đang nắm chặt chiếc điện thoại. Tin nhắn của Minh vẫn còn hiện trên màn hình:
“Anh bận, chắc tối nay không qua được. Em ăn tối trước nhé.”
Câu nói ngắn ngủi, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến lòng An chùng xuống. Dạo gần đây, những dòng tin như vậy xuất hiện ngày một nhiều — không còn những lời hỏi han, không còn những tin nhắn “Em ngủ chưa?”, “Anh nhớ em”… chỉ còn sự im lặng xen kẽ giữa những khoảng thời gian dài đằng đẵng.
An thở dài, đặt điện thoại xuống bàn, rồi tự pha cho mình tách cà phê đen. Vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi, như vị của những ngày yêu mà không còn trọn vẹn.
Cô vẫn nhớ rõ những buổi chiều hai người cùng nhau ngồi bên hồ, Minh đọc sách, còn cô tựa đầu vào vai anh. Những cuộc trò chuyện tưởng chừng chẳng có hồi kết — về tương lai, về những điều nhỏ bé như chuyện chọn màu sơn cho căn nhà mơ ước. Vậy mà giờ đây, giữa họ là khoảng cách vô hình, dày đặc đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên ngột ngạt.
Buổi trưa, An nhận cuộc gọi từ Linh — bạn thân cô.
“Ê, chiều ra cà phê không? Tao mới biết một quán mới mở, đẹp cực kỳ luôn.”
An miễn cưỡng cười: “Chiều tao bận làm báo cáo rồi. Để hôm khác nha.”
Linh im lặng một chút, rồi khẽ hỏi: “Dạo này mày với Minh sao rồi? Tao thấy mày lạ lắm.”
An thoáng ngập ngừng, rồi đáp: “Vẫn bình thường mà. Chỉ là… anh ấy bận thôi.”
“Bận hoài vậy sao chịu nổi?” — Linh buông một câu nửa đùa nửa thật, nhưng trong lòng An, câu nói ấy lại như nhát dao xoáy vào sự thật mà cô vẫn cố tránh né.
Tối hôm đó, Minh tan làm muộn. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt anh, mệt mỏi và trầm ngâm. Trong điện thoại, có tin nhắn của An gửi từ sớm:
“Anh ăn tối chưa?”
Minh nhìn màn hình một lúc lâu, rồi tắt đi. Anh cảm thấy… mệt. Mệt vì công việc, vì những cuộc họp kéo dài, vì cả cảm giác có lỗi khi biết An đang chờ mình mỗi tối. Nhưng điều khiến anh sợ nhất — là anh không còn cảm thấy háo hức như trước mỗi khi nghĩ đến cô.
Đó là điều anh không dám thừa nhận.
Khi yêu nhau, họ từng hứa sẽ cùng nhau đi qua mọi sóng gió. Nhưng người ta đâu nói trước được lòng mình. Sự quen thuộc dần thay thế rung động, thói quen nhắn tin biến thành nghĩa vụ, và những buổi hẹn hò trở thành cái gì đó phải “có” cho đúng.
Hôm sau, An đến công ty với đôi mắt thâm quầng. Dạo gần đây, cô hay thức khuya, chỉ để nhìn lại những tấm ảnh cũ — những nụ cười, những cái ôm, những kỷ niệm. Cô tự hỏi, nếu ngày đó cô không quá tin vào cái gọi là “vĩnh cửu”, liệu có bớt đau lòng hơn không?
Đồng nghiệp trêu:
“An này, hôm nay xuống sắc ghê nha. Cãi nhau với người yêu à?”
Cô mỉm cười gượng gạo: “Không đâu, chắc thiếu ngủ thôi.”
Nhưng nụ cười ấy chẳng che giấu nổi ánh mắt mỏi mệt.
Buổi chiều, khi đang dọn bàn, An nhận được cuộc gọi từ Minh. Giọng anh trầm và xa lạ:
“Anh xin lỗi. Dạo này anh bận thật, nhiều thứ phải lo. Nhưng cuối tuần mình đi chơi nhé, coi như bù lại?”
An mím môi, giọng nhỏ: “Ừ. Em đợi.”
Cúp máy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang phủ xuống dãy phố. Cô không biết mình đang chờ điều gì — một lời giải thích, một cái ôm, hay chỉ là cảm giác được yêu như trước đây.
Đêm đó, Minh ngồi trước bàn làm việc, nhìn vào khung ảnh hai người chụp trong chuyến đi Đà Lạt năm ngoái. Trong ảnh, An cười rạng rỡ, còn anh đang nghiêng đầu nhìn cô đầy dịu dàng.
Nhưng ký ức ấy bây giờ giống như tấm ảnh — đẹp, nhưng phẳng lặng.
Anh thở dài, mở laptop, gõ vài dòng rồi lại xóa. Có điều gì đó trong anh đang dần trượt khỏi quỹ đạo ban đầu — không phải vì hết yêu, mà vì sợ rằng tình yêu này không còn là điều khiến cả hai hạnh phúc.
Cuối tuần đến, An chọn chiếc váy trắng anh từng khen cô hợp nhất. Cô đến nơi hẹn sớm hơn nửa giờ, ngồi trong quán cà phê, tay nắm ly nước cam lạnh, lòng chờ đợi.
Minh đến trễ. Khi anh bước vào, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười quen thuộc, nhưng trong ánh mắt… có điều gì đó đã khác.
Họ nói chuyện, cười, kể cho nhau nghe vài chuyện linh tinh. Mọi thứ đều “ổn”, chỉ là không còn cảm xúc. Giống như hai người bạn cũ vô tình gặp lại, cố gắng níu giữ một mảnh ký ức đã phai.
Khi ra về, An đi sau lưng Minh, nhìn bóng anh dưới ánh đèn đường. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi hương hoa sữa nồng nàn. Cô muốn gọi tên anh, muốn hỏi:
“Anh có còn yêu em không?”
Nhưng rồi, cô lại im lặng.
Vì cô sợ — sợ rằng câu trả lời mình nghe được, sẽ là thứ khiến mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.
Có những tình yêu không kết thúc bằng cãi vã, cũng không vì phản bội. Chúng chỉ đơn giản… dừng lại, khi hai người thôi còn bước về cùng một hướng.