anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 17: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đó là một bài tập được giao trong khóa đào tạo kỹ năng lãnh đạo CARE. Mỗi học viên phải viết một bức thư gửi đến người đã thay đổi cuộc đời mình nhất.

Vy ngồi trước máy tính, ngón tay run run đặt trên bàn phím. Cô không biết bắt đầu từ đâu, vì người đó với cô vừa gần, vừa xa.

Mẹ.

“Mẹ ơi,

Con không biết phải nói gì nhiều. Có lẽ mẹ đã nghe quá nhiều lần rằng con yêu mẹ, và con biết mẹ cũng yêu con.

Nhưng con muốn nói rằng, con biết ơn mẹ không chỉ vì đã sinh ra con, mà vì những ngày tháng mẹ kiên cường bên con, dù cuộc đời không bao giờ dễ dàng.

Có những lúc, con giận mẹ vì mẹ không thể bảo vệ con khỏi những tổn thương, không thể giữ lấy người cha mà con yêu.

Con đã từng nghĩ rằng mẹ không đủ mạnh mẽ, nhưng giờ đây con hiểu, sức mạnh thực sự là khi mẹ vẫn đứng dậy, dù bao lần gục ngã.

Mẹ đã dạy con biết cách yêu bản thân và con sẽ cố gắng sống trọn vẹn, dù thế nào.

Con mong mẹ sẽ luôn khỏe mạnh, và rằng con sẽ không làm mẹ thất vọng.

Con yêu mẹ nhiều lắm.”**

Vy ngồi lặng một lúc, nhìn vào bức thư chưa gửi.

Cô bỗng thấy lòng mình trống rỗng.

Mẹ chưa bao giờ hoàn hảo, và cô cũng vậy.

Có quá nhiều thứ chưa được nói ra. Có quá nhiều vết thương chưa được chữa lành.

Nhưng Vy biết rằng, nếu không đối mặt, cô sẽ không thể bước tiếp.

Cô bật điện thoại gọi về Việt Nam.

Mẹ bắt máy ngay:

“Con gái của mẹ, lâu rồi mẹ chưa nghe giọng con.”

Vy cười, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ ơi, con viết một bức thư cho mẹ. Mẹ có muốn nghe không?”

Trên màn hình điện thoại, Vy đọc to từng dòng, từng câu.

Mẹ im lặng, chỉ thỉnh thoảng nghẹn ngào.

“Mẹ biết. Mẹ biết con đã phải chịu đựng rất nhiều. Và mẹ hứa sẽ luôn ở bên con, dù con có chọn thế nào đi nữa.”

Vy cảm nhận được tình yêu không lời, bao la và dịu dàng của mẹ.

Lần đầu tiên, cô không cảm thấy mình đơn độc trong cuộc chiến này.

Kết thúc cuộc gọi, Vy nhìn bé Bảo đang say ngủ.

Cô hiểu rằng, dù cuộc đời có bao nhiêu biến động, gia đình luôn là điểm tựa vững chắc nhất.

Và giờ đây, cô đã có đủ sức mạnh để yêu, để sống, và để tha thứ — cho người khác, và cho chính mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.