anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 16: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba ngày trôi qua như một cái chớp mắt.

Minh Thái rời Úc vào một buổi sáng sớm, khi mặt trời vừa lên sau rặng cây sau ký túc. Vy tiễn anh ra sân bay cùng bé Bảo. Không có nước mắt, không có lời hứa. Chỉ một cái ôm lâu, rất lâu, giữa hai người lớn… và một nụ hôn lên trán đứa trẻ đang ngủ gục trên vai mẹ.

“Anh về đây. Nhưng đừng nghĩ em đã đi khỏi.” – Minh Thái thì thầm trước khi bước vào khu kiểm tra an ninh.

Vy gật đầu.

Không níu kéo.

Không luyến tiếc.

Vì cô biết, người này… sẽ luôn quay lại.

Những ngày sau đó, Vy chìm vào guồng quay công việc, như thể muốn lấp đầy khoảng trống anh để lại bằng lịch trình chặt chẽ. Nhưng có những khoảng trống… không thể lấp bằng việc.

Đó là lúc Vy đứng nấu bữa tối và bất giác quay lại định hỏi “Anh có ăn cay không?”, rồi chợt nhớ anh đã không còn ở đó.

Là lúc cô thấy đôi giày nhỏ Minh Thái từng mua cho bé Bảo nằm gọn một góc, bất giác muốn nhắn cho anh: “Con mang vừa rồi.”

Là lúc điện thoại rung lên giữa buổi chiều, tim cô đập nhanh — vì một giây hy vọng là anh.

Nhưng rồi… không phải.

Tối hôm đó, Vy ngồi trong bếp, bé Bảo đang chơi đồ xếp hình dưới sàn. Cô bật máy tính để chuẩn bị bản báo cáo tổng kết nửa chương trình.

Nhưng khi mở tài liệu, email đầu tiên hiện lên lại là một lời mời bất ngờ:

“Hạ Vy, chúng tôi đang xây dựng đội ngũ truyền thông toàn cầu cho CARE châu Á – Thái Bình Dương. Vị trí quản lý nội dung cấp cao tại Sydney đang trống. Nếu chị sẵn lòng ở lại, chúng tôi rất muốn hợp tác lâu dài.”

Vy đọc đi đọc lại.

Lần này, không phải là đi công tác 3 tháng nữa.

Mà là… định cư.

Đêm hôm đó, cô không ngủ.

Vy nhìn con, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ — nơi ánh đèn thành phố Úc vẫn lặng lẽ như mọi ngày.

Đây là cơ hội lớn. Là một bước tiến hiếm ai có được. Nhưng đồng nghĩa với việc: Cô sẽ phải chọn.

Ở lại – một mình nuôi con trên đất khách, nhưng có cơ hội sống đúng với năng lực và mơ ước.

Hay quay về – với mẹ, với bạn bè, với Minh Thái… và cuộc sống thân thuộc hơn?

Sáng hôm sau, khi chuẩn bị đưa con đi học, bé Bảo hỏi:

“Mẹ ơi, ba có đi làm không?”

Vy giật mình. Cô không nghĩ một đứa trẻ hai tuổi lại để tâm đến sự vắng mặt của một người đến rồi đi như thế.

Cô cúi xuống, vuốt tóc con:

“Ba đi làm xa. Nhưng ba nhớ con. Mẹ biết chắc điều đó.”

Bé Bảo gật gù. Một lúc sau lí nhí hỏi tiếp:

“Vậy mẹ có đi xa không?”

Vy nhìn con. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra điều quan trọng nhất không phải là cô có ở Úc hay không… mà là ở đâu cô mới sống thật với chính mình.

Tối hôm đó, cô nhắn cho Minh Thái:

“Họ mời em ở lại làm lâu dài. Một công việc em từng mơ. Nhưng nó không đơn giản. Nghĩa là… sẽ phải sống ở đây. Dài hơn. Có thể là mãi.”

Tin nhắn gửi đi. Tim Vy thắt lại.

Một phút.

Năm phút.

Mười phút sau…

“Vy, nếu ở đó là nơi em thấy bình yên và đúng với mình, thì anh không có lý do gì để mong em quay về. Anh yêu em – không phải để giữ em lại bên mình, mà để thấy em sống đúng là em.”

Vy đọc đến đó, tim chợt nghẹn.

Vì cô biết — đó là tình yêu thật sự. Không ràng buộc. Không đặt điều kiện. Không đặt mình lên trước.

Cô bấm máy gọi lại.

Khi anh bắt máy, cô chỉ nói:

“Nếu em chọn ở lại, anh có dám yêu em từ xa không?”

Minh Thái cười nhẹ:

“Anh đã yêu em từ ngày em chưa từng ngoảnh lại. Xa hay gần… có quan trọng gì?”

Đêm ấy, cô nằm bên con, lòng bình yên như chưa từng.

Không phải vì đã quyết định.

Mà vì lần đầu tiên, dù chọn gì, cô cũng không còn cô độc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.