anh nghĩ tôi tiếc anh sao?

Chương 3: Anh Nghĩ Tôi Tiếc Anh Sao?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng bệnh im ắng, chỉ còn tiếng quạt trần quay đều đều trên trần nhà. Bé Bảo đang ngủ say sau cơn sốt, hơi thở đều đặn hơn. Vy thở phào, gục đầu xuống thành giường, mắt nhắm lại vì kiệt sức.

Một giọng nói trầm ấm vang lên:

“Cô nên tranh thủ nghỉ một chút, nếu không thì ngất mất.”

Vy mở mắt. Là bác sĩ Minh Thái. Anh không cầm bệnh án như mọi khi, chỉ đứng bên cạnh, tay đút túi áo, ánh mắt nhìn cô có phần trầm tư.

Cô khẽ gật đầu, định nói cảm ơn, nhưng cổ họng nghẹn lại.

Minh Thái ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, giọng nhẹ nhàng:

“Bé ổn rồi. Tôi đã xem kết quả xét nghiệm. Viêm nhẹ thôi, uống kháng sinh vài ngày là khỏi. Nhưng cô… chắc là đã không ăn gì tử tế vài ngày nay rồi.”

Vy định phản bác theo thói quen. Nhưng rồi cô nhận ra, đúng là cô không ăn gì ngoài vài gói mì và cháo từ thiện. Cô cười nhạt:

“Tôi ổn. Chỉ cần con tôi khoẻ.”

Minh Thái gật đầu, không nói gì. Một lúc sau, anh lấy trong túi ra một hộp cơm bằng giấy, đặt lên bàn nhỏ:

“Tôi gọi dư một phần. Cô ăn tạm đi. Không nên bỏ bữa.”

Vy lặng đi vài giây. Trong đầu cô dội về những hình ảnh quen thuộc: ngày còn ở bên Trịnh Quân, cô từng làm điều tương tự — mang cơm cho anh những ngày anh tăng ca ở văn phòng. Lúc đó, cô nghĩ chỉ cần chăm sóc, yêu thương là sẽ được đáp lại. Nhưng không ngờ, thứ nhận được sau cùng lại là lời ly hôn lạnh lùng.

Cô nhìn hộp cơm, rồi nhìn người đàn ông trước mặt:

“Tôi không quen nhận đồ ăn từ người lạ.”

Minh Thái mỉm cười, nụ cười không mang theo ý trêu đùa:

“Chúng ta không lạ. Tôi là bác sĩ của con cô. Và nếu cô ăn xong rồi thì tôi có thể yên tâm là bệnh nhân nhỏ sẽ được chăm sóc tốt.”

Vy thoáng khựng lại. Một câu nói đơn giản, nhưng đủ để gỡ lớp phòng bị dày đặc trong tim cô.

Ngày hôm sau, Minh Thái lại đến sớm hơn lịch khám. Anh kiểm tra bé Bảo xong thì hỏi han Vy như thói quen. Không nhiều lời, không gặng hỏi chuyện riêng, nhưng ánh mắt anh chưa từng tỏ ra thương hại.

Vy để ý điều đó. Cô ghét bị thương hại. Cô đã quá quen với những lời nói "đồng cảm" từ người ngoài – nhưng đa phần là tò mò, là soi mói. Minh Thái thì khác. Anh không hứa gì, cũng không tỏ ra muốn “giúp đỡ”.

Anh chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh — đúng lúc cô cần nhất.

Ngày xuất viện, trời mưa lất phất. Vy bế bé Bảo trên tay, tay còn lại xách túi đồ nặng trĩu. Cô chưa biết làm sao để đón xe khi không có ai đi cùng.

Minh Thái vừa từ ca trực ra, thấy vậy liền bước tới:

“Cô để tôi gọi taxi giúp. Trời mưa, bé còn yếu, đừng để nhiễm lạnh.”

Vy lưỡng lự. Rồi gật đầu.

Khi xe đến, anh không nói thêm gì, chỉ mở cửa xe, giúp cô sắp xếp đồ đạc. Trước khi cô lên xe, anh đưa ra một tấm danh thiếp:

“Nếu cần tư vấn y tế cho bé, cứ gọi vào số này. Tôi không hứa sẽ giúp được mọi thứ, nhưng ít ra cô không phải loay hoay một mình.”

Vy cầm tấm danh thiếp. Mặt sau là nét chữ tay:

“Nuôi con một mình rất khó. Nhưng cô đã làm tốt hơn nhiều người.”

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cổ họng cô nghẹn lại không phải vì đau, mà vì… ấm.

Tối hôm đó, khi bé Bảo đã ngủ, Vy nhìn mãi tấm danh thiếp trên tay.

Từ ngày Trịnh Quân ra đi, cô chưa từng nhận được một tin nhắn hỏi thăm, chưa từng nghe một lời xin lỗi. Anh biến mất như thể chưa từng tồn tại trong cuộc đời mẹ con cô.

Vậy mà một người lạ – chỉ mới quen vài ngày – lại có thể tinh tế đến mức biết cô cần điều gì.

Không phải tiền. Không phải quà cáp.

Mà là một chút tử tế, một chút niềm tin.

Vy thở dài. Không, cô không được hy vọng. Cô đã quá mệt mỏi với việc chờ đợi ai đó cứu mình. Nhưng… có lẽ, lần đầu tiên trong nhiều tháng, cô đã thôi nghĩ về Trịnh Quân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.