Sau ngày xuất viện, Hạ Vy bắt đầu quay lại guồng quay mưu sinh với một năng lượng mới. Không phải vì cô đã hết đau, mà vì nỗi đau ấy đã hóa thành quyết tâm.
"Phải sống. Phải làm lại. Phải mạnh mẽ hơn."
Thảo – người bạn thân – liên tục gửi việc làm thêm qua tin nhắn. Có hôm là viết content thuê theo giờ, có lúc là gõ dữ liệu, soát lỗi văn bản. Việc không nhiều tiền nhưng giúp Vy giữ đầu óc tỉnh táo, tránh rơi vào trạng thái trầm cảm sau sinh.
Ban ngày cô chăm con, tranh thủ livestream. Ban đêm, khi Bảo ngủ, cô viết bài đến 2-3 giờ sáng. Đôi mắt thâm quầng, tay mỏi rã rời, nhưng mỗi khi nhìn bé Bảo ngủ ngoan, cô lại thấy có thêm động lực.
Một hôm, Thảo nhắn:
"Tao gửi CV của mày cho bên Trung tâm mẹ và bé rồi. Họ đang cần người phụ trách nội dung chăm sóc sơ sinh. Thử xem nhé. Hợp với mày lắm."
Vy hơi ngần ngại. Đã quá lâu rồi cô không làm việc chuyên nghiệp. Từ ngày lấy chồng, cô toàn làm việc freelance ở nhà vì Trịnh Quân không muốn vợ "quá bận".
"Vợ anh chỉ cần lo cho anh và gia đình thôi."
Lúc ấy cô thấy câu đó lãng mạn. Giờ nghĩ lại, thấy đúng là dại khờ.
Nhưng rồi cô gật đầu.
Phải bắt đầu lại, không được sợ.
Buổi phỏng vấn diễn ra trong một quán cà phê nhỏ, nơi chị quản lý trung tâm – một phụ nữ ngoài 40, tên là Hoài – hẹn gặp cô.
Chị Hoài nhìn hồ sơ, rồi nhìn Vy:
“Em từng viết nhiều bài khá chuẩn mực. Có kiến thức nền tốt. Nhưng...”
“Lý do nghỉ việc hai năm nay là...?”
Vy không né tránh. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng:
“Em lập gia đình, có con. Sau đó… ly hôn.”
Không khí chững lại một nhịp.
Chị Hoài im lặng vài giây, rồi gật đầu:
“Chị cũng là mẹ đơn thân. Chị hiểu. Không cần em phải giải thích quá nhiều.”
Vy hơi sững người.
Chị Hoài cười hiền:
“Người từng đi qua đổ vỡ, nếu còn đủ nghị lực để đứng dậy, thường sẽ rất mạnh mẽ. Chị quý những người như vậy.”
Vy cúi đầu, mắt cay cay. Không phải vì tủi thân, mà vì lần đầu tiên, cô được đánh giá không bằng hoàn cảnh, mà bằng ý chí.
Cô được nhận.
Lương không cao, nhưng ổn định. Mỗi tuần làm việc online 4 buổi, viết bài, chỉnh sửa nội dung cho fanpage và kênh truyền thông của trung tâm. Cô được giao quyền xây dựng một chuyên mục mới dành riêng cho các bà mẹ sau sinh – đúng lĩnh vực cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Bài viết đầu tiên của Vy đăng lên, chỉ sau 24 giờ đã được chia sẻ hàng trăm lượt.
Tiêu đề: “Một Mình Không Có Nghĩa Là Bỏ Cuộc.”
Tối hôm đó, Minh Thái vô tình đọc được bài viết ấy khi lướt mạng. Anh không chắc người viết có phải là Hạ Vy hay không, nhưng giọng văn, cách dùng từ, và… từng nỗi đau giữa dòng chữ — rất giống với người phụ nữ mà anh gặp ở bệnh viện.
Anh bấm vào xem trang tác giả. Một dòng chữ nhỏ ở cuối bài:
Biên tập: Hạ Vy.
Minh Thái thở ra, đặt điện thoại xuống. Anh nhìn ra cửa sổ.
Người phụ nữ ấy... đã bắt đầu bước tiếp.
Một buổi chiều cuối tuần, Minh Thái tình cờ gặp Vy tại siêu thị mini gần khu nhà anh. Cô đang bế bé Bảo, đeo ba lô phía trước, một tay xách túi bỉm sữa, một tay bấm điện thoại tính giá tiền.
Khi cô đi đến quầy thanh toán, mặt thoáng đỏ bừng vì thiếu mấy chục nghìn. Cô lục túi một lúc rồi quyết định bỏ lại một hộp sữa chua cho bé.
Đúng lúc đó, một tờ tiền được đưa ra từ phía sau:
“Cho tôi trả phần còn lại.”
Vy quay lại. Là anh – Minh Thái.
Cô khựng lại, vừa bất ngờ, vừa bối rối. Nhưng cô không nhận. Cô thẳng thắn:
“Tôi cảm ơn, nhưng tôi tự lo được.”
Minh Thái mỉm cười, rút tay về:
“Tôi biết. Chỉ là… tôi ở đây, tình cờ.”
Vy gật đầu, thanh toán phần còn lại bằng ví điện tử. Khi ra ngoài, trời lại đổ mưa nhỏ. Minh Thái che ô, đi song song:
“Cho tôi đưa hai mẹ con về. Không phải giúp, chỉ là… đi cùng đường.”
Cô định từ chối. Nhưng mưa bắt đầu nặng hạt, bé Bảo bắt đầu ho nhẹ. Cô không muốn con lại ốm.
Cô gật đầu. Lần đầu tiên, sau nhiều ngày gồng lên với thế giới, Vy cho phép mình bước chậm lại một chút.
Trên đường về, họ không nói nhiều. Nhưng im lặng ấy không khó chịu, mà dịu dàng lạ thường.
Khi đến cửa phòng trọ, Minh Thái dừng lại, đưa cô một túi nhỏ:
“Không phải quà. Chỉ là… vài cuốn sách nuôi con khoa học. Tôi nghĩ cô sẽ thích.”
Vy nhận lấy, lần này không từ chối. Cô nhìn anh, khẽ nói:
“Cảm ơn anh.”
Lần đầu tiên, giọng cô nhẹ đến vậy. Không còn gai góc. Không còn kháng cự.
Và Minh Thái chỉ gật đầu:
“Tôi không biết liệu tôi có thể giúp gì. Nhưng nếu có một lúc nào đó cô thấy mệt… tôi vẫn ở đây.”