ánh nhìn định mệnh

Chương 1: Bữa tiệc của số phận


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh An đứng trước gương trong căn phòng khách sạn sang trọng, nhìn mình trong bộ váy xanh pastel ôm sát cơ thể, hơi lo lắng. Cô thở dài, bàn tay lóng ngóng chỉnh lại mái tóc đen mượt của mình. “Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, Linh An, đừng căng thẳng quá,” cô tự nhủ.

Đây là bữa tiệc của công ty bạn thân – nơi mà cô sẽ gặp rất nhiều người, trong đó có cả những nhân vật quan trọng trong ngành kinh doanh mà cô chưa từng dám nghĩ đến. Linh An là một cô gái thông minh, năng động, nhưng hơi vụng về trong các tình huống xã giao. Cô luôn cảm thấy mình hơi lạc lõng giữa những người giỏi giang và giàu có.

Khi cô bước vào sảnh tiệc, ánh đèn vàng rực rỡ chiếu xuống những bộ váy lấp lánh, những nụ cười kiêu sa và tiếng nhạc du dương tràn ngập không gian. Mùi hương nước hoa nhẹ nhàng hòa lẫn hương của các món ăn tinh tế, khiến cô cảm thấy vừa hào hứng vừa lo lắng. Linh An hít một hơi thật sâu, tự nhủ phải bình tĩnh.

“Linh An! Cậu đến rồi à!” Một giọng nói vui vẻ cất lên. Cô quay lại, thấy Ngọc Hà – bạn thân từ thời đại học – đang tiến đến với nụ cười rạng rỡ. “Ngọc Hà! Tớ cũng vừa tới thôi. Quá đông người, tớ hơi choáng,” Linh An đáp, nở một nụ cười gượng gạo.

Ngọc Hà kéo tay cô đi qua những nhóm người đang trò chuyện sôi nổi. “Đừng lo, cứ tự nhiên thôi. Ai cũng thân thiện mà. À, cậu nhớ Hạo Thiên không? Ông chủ công ty Thiên Long? Anh ấy cũng sẽ có mặt tối nay đấy.”

Linh An chớp mắt, tim đập loạn nhịp. Cô biết Hạo Thiên là một người đàn ông nổi tiếng lạnh lùng, đẹp trai và giàu có, nhưng nghe nói rất khó gần. “Ôi trời… gặp anh ấy sao nhỉ?” Linh An thì thầm, vừa háo hức vừa lo lắng.

Không khí tiệc dần sôi động hơn khi các khách mời lần lượt xuất hiện. Linh An cùng Ngọc Hà tiến đến quầy bar, lấy cho mình một ly nước ép trái cây. Khi cô vừa hớp một ngụm, vô tình quay người tránh một cặp khách mời đang trò chuyện, chiếc ly trên tay rung lên, nước tràn ra.

“Ôi không…” Linh An hốt hoảng, cố gắng giữ chiếc ly, nhưng quá muộn. Nước ép bắn tung tóe, trúng ngay người đứng sau. Cô quay lại, thấy một người đàn ông cao, khoẻ mạnh, mặc vest đen sang trọng, đang nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tức giận.

“Xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý!” Linh An lắp bắp, đỏ mặt, vội vàng lấy khăn giấy từ tay phục vụ.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn đọc suy nghĩ của cô. “Cô… Linh An?” Anh hỏi, giọng trầm ấm, mang theo một chút lạnh lùng khiến cô run rẩy.

Linh An giật mình, làm sao anh biết tên cô? “Dạ… vâng… Em là Linh An. Xin lỗi anh, tôi…” Cô không kịp nói hết câu, cảm giác xấu hổ lan tỏa khắp cơ thể.

Hạo Thiên, người đàn ông trước mặt, vẫn giữ im lặng một lúc, ánh mắt anh nhìn cô như muốn thấu hiểu. Nhưng vẻ nghiêm nghị không giảm bớt. “Cô đi dự tiệc mà không chú ý à? Đây không phải sân chơi trẻ con,” anh nói, giọng lạnh, nhưng không quá gay gắt.

Linh An cúi đầu, biết mình sai. “Em thật sự xin lỗi, em không cố ý. Em sẽ lau sạch ngay ạ.” Cô vội vàng lấy khăn giấy, nhưng tay run đến mức không giữ được.

Ngọc Hà vội vàng đến bên, chen ngang: “Xin lỗi, Hạo Thiên! Thật sự là tai nạn mà, Linh An không cố ý đâu. Để tôi giúp cô ấy.”

Hạo Thiên hít một hơi, cố gắng bình tĩnh. Anh hơi nghiêng người, nhìn Linh An chăm chú. Có điều gì đó trong ánh mắt cô khiến anh khó chịu và… tò mò cùng lúc. Anh chưa từng thấy một cô gái nào vừa vụng về vừa chân thành đến vậy.

“Được rồi, thôi bỏ qua đi,” anh nói, giọng lạnh lùng nhưng có phần nhún nhường. “Nhưng lần sau, cẩn thận hơn.”

Linh An đỏ mặt, cảm thấy nhẹ nhõm. “Dạ… vâng. Cảm ơn anh.”

Ngọc Hà cười trừ: “Cậu thấy chưa? Anh ấy cũng không quá nghiêm khắc đâu.” Linh An gật đầu, nhưng ánh mắt cô không rời khỏi Hạo Thiên. Có một cảm giác lạ lùng lan tỏa trong cô – vừa sợ vừa tò mò.

Tiệc tiếp tục diễn ra, nhạc sống cất lên, khách mời bắt đầu nhảy nhót và trò chuyện. Linh An cố gắng hòa nhập, nhưng mắt cô vẫn lướt tìm Hạo Thiên. Anh đứng ở một góc phòng, tách biệt, nhìn mọi người với vẻ điềm tĩnh đặc trưng. Không ít người đã tiến đến chào hỏi, nhưng anh chỉ gật đầu nhẹ. Ánh mắt anh, dẫu lạnh lùng, vẫn toát ra một sức hút khó cưỡng.

Đúng lúc đó, một cặp đôi trượt chân gần Linh An, làm cô giật mình và vô tình đánh vào ly rượu của mình. Lần này may mắn không làm rơi, nhưng tay cô vẫn run. Hạo Thiên bất ngờ bước lại gần, giọng trầm ấm: “Cẩn thận, tiệc tùng không phải nơi để… mạo hiểm.”

Linh An giật mình, cảm giác tim đập nhanh hơn. “Dạ… em… dạ vâng.” Cô lắp bắp, không biết nói gì thêm.

Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian ngừng lại. Linh An cảm nhận được ánh mắt Hạo Thiên dõi theo từng cử chỉ của cô, vừa quan sát vừa dường như đánh giá. Một phần cô sợ hãi, nhưng phần khác lại cảm thấy một sự tò mò kỳ lạ.

Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya, tiếng cười nói, tiếng nhạc và ánh sáng lấp lánh tạo nên một không gian vừa lãng mạn vừa náo nhiệt. Linh An dần quen với sự hiện diện của Hạo Thiên, mặc dù giữa họ vẫn tồn tại khoảng cách vô hình. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là một tai nạn bình thường. Có điều gì đó ở anh, khiến cô cảm thấy vừa xa cách vừa gần gũi.

Khi tiệc kết thúc, Linh An cùng Ngọc Hà bước ra ngoài. Cơn gió đêm mát lạnh thổi qua, cuốn theo hơi thở còn vương mùi nước hoa và nhạc nhẹ. Linh An thở dài, nhìn về phía Hạo Thiên đang đứng gần cửa, ánh mắt anh dõi theo cô.

“Ngọc Hà… anh ấy là ai vậy?” Linh An thì thầm, vừa tò mò vừa bối rối.

Ngọc Hà cười khẩy: “Đừng lo, cậu sẽ còn gặp anh ấy nhiều lần nữa. Chỉ là… cậu nên chuẩn bị tinh thần thôi, Linh An ạ. Hạo Thiên không phải người dễ tiếp cận đâu.”

Linh An nhìn theo bóng Hạo Thiên khuất dần trong đêm, trái tim vừa hồi hộp vừa rộn ràng. Bữa tiệc hôm nay không chỉ là một sự kiện bình thường. Nó đã vô tình mở ra một cánh cửa, đưa cô bước vào một thế giới hoàn toàn mới – nơi mà định mệnh và tình cảm sẽ bắt đầu vẽ nên những câu chuyện chưa từng nghĩ tới.

Cô lặng lẽ mỉm cười, tự nhủ: “Dù có chuyện gì xảy ra, chắc chắn mình sẽ không quên khoảnh khắc này.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×