Sáng hôm sau, Linh An tỉnh dậy với cảm giác bồn chồn khó tả. Hình ảnh của Hạo Thiên hôm qua vẫn còn hiện hữu trong tâm trí cô: ánh mắt sắc lạnh, vóc dáng cao ráo và sự điềm tĩnh không dễ gì chạm tới. Cô tự nhủ: “Chắc anh ấy sẽ không nghĩ nhiều về chuyện nước bị đổ đâu… nhưng sao tim mình vẫn lo lắng thế này?”
Linh An ngồi trên giường, cầm điện thoại nhưng không biết nên nhắn gì. Cô muốn xin lỗi thêm một lần nữa, nhưng sợ lại trở nên vụng về. Cô thở dài, tự nhủ: “Phải bình tĩnh… chỉ là một bữa tiệc mà thôi. Nhưng… sao vẫn cảm thấy căng thẳng như sắp gặp… một ông trùm gì đó vậy?”
Công ty Linh An không xa trung tâm bao nhiêu, nhưng hôm nay, cô vẫn dành nửa buổi sáng để chuẩn bị quần áo, make-up thật nhẹ nhàng. Cô chọn chiếc váy trắng tinh giản, đi cùng giày cao gót màu nude – vừa thanh lịch, vừa đơn giản. “Cẩn thận một chút, đừng làm đổ nữa,” Linh An tự nhủ, vừa mỉm cười vừa lắc đầu.
Khi cô bước vào công ty, sảnh lễ tân sáng loáng với ánh đèn tự nhiên chiếu qua cửa kính, Linh An gặp Ngọc Hà ngay lối đi. “Sao trông cậu vẫn lo lắng thế? Cậu không ngủ ngon à?” Ngọc Hà hỏi, ánh mắt đầy tinh nghịch.
“Chỉ là… nghĩ về hôm qua…” Linh An đáp, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt thoáng lo âu.
Ngọc Hà cười khẩy. “Ừm, chắc anh Hạo Thiên cũng không để tâm lắm đâu. Nhưng cậu phải chịu khó làm việc cho tốt, đừng để anh ấy thấy cậu vụng về nữa, được không?”
Linh An gật đầu, cố gắng trấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rối như tơ vò. Cô không biết rằng, Hạo Thiên hôm nay cũng đang xuất hiện tại văn phòng khách hàng – nơi dự án họ sẽ hợp tác lần đầu tiên diễn ra.
Hạo Thiên bước vào phòng họp đúng giờ, vest đen vừa vặn với cơ thể, mái tóc chải gọn, ánh mắt sắc lạnh nhưng tập trung. Anh nhìn qua hồ sơ dự án, kiểm tra từng chi tiết kỹ lưỡng. Ngồi xuống ghế, anh đặt tay lên bàn, thở nhẹ. “Cô Linh An sẽ tới hôm nay… Tôi cần biết năng lực thực sự của cô ấy,” anh nghĩ thầm.
Anh không thể phủ nhận sự tò mò. Hình ảnh cô gái vụng về hôm qua vẫn in sâu trong trí nhớ anh – vừa khiến anh khó chịu, vừa khiến anh phải chú ý. Hạo Thiên chưa từng để tâm đến một cô gái bình thường nào, nhưng Linh An lại tạo cảm giác đặc biệt.
Đúng lúc đó, cửa phòng họp mở ra, Linh An bước vào. Ánh mắt cô dừng lại ở Hạo Thiên – và tim cô đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chào… anh Hạo Thiên,” Linh An nói, giọng hơi run. Cô cố gắng cười, nhưng vẫn không che được sự bối rối.
Hạo Thiên ngẩng mắt, ánh nhìn sắc lạnh. “Cô đến đúng giờ. Ngồi đi,” anh nói, giọng trầm, không hề chứa đựng sự mềm mỏng nào.
Linh An ngồi xuống, đặt hồ sơ dự án trước mặt, tay vẫn hơi run. Cô thầm nhủ: “Đừng làm gì vụng về nữa… chỉ cần bình tĩnh.”
Người trợ lý của Hạo Thiên bắt đầu trình bày các con số, dữ liệu về dự án. Linh An lắng nghe, ghi chú từng chi tiết, cố gắng tập trung. Nhưng mỗi khi ánh mắt cô chạm vào Hạo Thiên, tim cô lại loạn nhịp.
Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng. Trong lúc thuyết trình, Linh An vô tình nhấn nhầm máy chiếu, khiến slide trước đó bật lại. Một vài đồng nghiệp nhìn cô, mỉm cười ngượng nghịu, trong khi Hạo Thiên nhíu mày, ánh mắt chạm trực tiếp vào cô.
Linh An đỏ bừng, vội vàng nói: “Xin lỗi, tôi…” Cô cúi thấp người, tay lau vội mồ hôi.
Hạo Thiên im lặng. Một phần anh thấy phiền, nhưng phần khác, ánh mắt anh không giấu nổi sự quan sát. “Cô cần chú ý hơn,” anh nói, giọng vẫn lạnh lùng.
“Dạ… em sẽ cẩn thận hơn,” Linh An đáp, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.
Khoảnh khắc ấy, sự im lặng giữa họ dường như kéo dài vô tận. Hạo Thiên cảm nhận được sự chân thành trong mắt Linh An, nhưng cũng thấy rõ sự vụng về chưa từng thấy ở những người anh từng gặp. Anh hơi nhíu mày, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò.
Sau cuộc họp, Hạo Thiên mời Linh An ra ngoài sân thượng để “nói chuyện riêng”. Linh An cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Cô tự hỏi: “Liệu anh ấy có nổi giận không? Hay sẽ… hiểu lầm về mình?”
Khi đứng trên sân thượng, gió chiều thổi qua, mùi hoa cỏ từ vườn dưới bay lên, khiến không khí dịu nhẹ. Hạo Thiên đứng đối diện Linh An, nhìn cô thẳng thắn.
“Cô Linh An, hôm qua tại bữa tiệc… tôi thấy cô hơi… vụng về,” anh nói, giọng trầm nhưng không hẳn gay gắt. “Tôi không đánh giá thấp cô, nhưng cô cần biết cách hành xử trong môi trường công sở và xã hội.”
Linh An đỏ mặt, cúi đầu. “Dạ… em biết rồi… Em xin lỗi anh. Em không cố ý làm đổ nước.”
Hạo Thiên thở nhẹ. Ánh mắt anh dịu lại một chút. “Tôi không trách cô. Nhưng hãy cẩn thận hơn lần sau. Đây không phải là vấn đề cá nhân, mà là cách cô để lại ấn tượng. Trong công việc, ấn tượng ban đầu rất quan trọng.”
Linh An gật đầu, vẫn đỏ mặt nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. “Vâng… em hiểu rồi. Cảm ơn anh đã nói thẳng với em.”
Họ đứng im lặng một lúc, chỉ có tiếng gió và những tán lá xào xạc. Linh An cảm nhận được sự quan sát tỉ mỉ từ Hạo Thiên, như thể anh đang đọc suy nghĩ của cô. Cô vừa sợ vừa tò mò, không biết lần gặp này sẽ để lại ấn tượng gì.
Buổi chiều, Linh An trở lại văn phòng, ngồi bên máy tính, nhưng tâm trí vẫn vương vấn hình ảnh Hạo Thiên. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thật ra không hẳn nghiêm khắc quá. Chỉ là… khác lạ và khiến người ta vừa muốn tránh vừa muốn tìm hiểu.”
Trong khi đó, Hạo Thiên trở về công ty, ngồi vào bàn làm việc, mở laptop kiểm tra báo cáo. Anh không thể phủ nhận rằng Linh An đã gây sự chú ý cho anh – một sự chú ý vừa phiền phức, vừa khó hiểu. Anh nhíu mày, tự nhủ: “Cô gái ấy… có gì đó đặc biệt. Phải theo dõi thêm.”
Buổi tối, Linh An đi ăn tối cùng Ngọc Hà để giải tỏa căng thẳng. “Cậu nghĩ gì về Hạo Thiên?” Ngọc Hà hỏi, ánh mắt tinh nghịch.
“Anh ấy… hơi lạnh lùng, nhưng… không hẳn tệ,” Linh An trả lời, vừa nghĩ vừa cắn môi. “Mình… không biết tại sao, nhưng lại muốn hiểu anh ấy hơn.”
Ngọc Hà cười khẩy. “Được rồi, cậu đã bắt đầu chú ý rồi đấy. Chắc chắn sẽ còn gặp nhiều tình huống dở khóc dở cười với anh Hạo Thiên nữa.”
Linh An cười mỉm, trong lòng vừa bối rối vừa háo hức. Cô không biết rằng, những hiểu lầm nhỏ, những vụng về hôm nay sẽ là điểm khởi đầu cho một câu chuyện chưa biết hồi kết.
Bữa tối kết thúc, Linh An về nhà, lòng dường như có chút rung động. Cô nhắm mắt lại, hình dung lại cảnh Hạo Thiên đứng trên sân thượng, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dường như ẩn chứa sự tò mò. Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong tim cô, vừa sợ hãi, vừa mong chờ…
Cô thầm nhủ: “Đây chỉ là khởi đầu. Mình sẽ cẩn thận… nhưng cũng sẽ không thể rời mắt khỏi anh ấy.”
Và như thế, Lời xin lỗi vụng về hôm qua không chỉ là một sự kiện ngắn ngủi. Nó đã mở ra một chuỗi những hiểu lầm, tò mò và những rung động đầu tiên, tạo nền móng cho mối quan hệ vừa xung đột vừa lôi cuốn giữa Linh An và Hạo Thiên.