ánh nhìn định mệnh

Chương 11: Ánh mắt bất ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Linh An thức dậy với cảm giác vừa bâng khuâng vừa hồi hộp. Sau những sự kiện bất ngờ của buổi tiệc và dự án gần đây, cô nhận ra rằng trái tim mình đang bắt đầu có những rung động khó diễn tả khi nghĩ về Hạo Thiên. Cô khẽ mỉm cười trước gương, tự nhủ: “Em phải bình tĩnh, nhưng không thể phủ nhận cảm giác này. Anh ấy… thực sự khiến em tò mò.”

Cô chuẩn bị trang phục công sở thanh lịch, nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên sự trẻ trung, nắm chắc hồ sơ công việc và ra khỏi nhà. Trên đường đi, cô vẫn còn nhớ ánh mắt chăm chú và đầy tò mò của Hạo Thiên hôm qua, cảm giác vừa ấm áp vừa căng thẳng len lỏi trong tim cô.

Đến văn phòng, không khí dường như bình thường nhưng trong lòng Linh An vẫn bồn chồn. Cô nhìn thấy Hạo Thiên đang đứng trước cửa phòng họp, áo vest gọn gàng, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén và tinh tế. Khi nhìn thấy Linh An, anh khẽ gật đầu, một hành động đơn giản nhưng khiến cô cảm thấy tim mình nhói lên.

Hạo Thiên mở lời, giọng trầm: “Cô Linh An, hôm nay chúng ta sẽ cần phối hợp nhiều hơn trong dự án. Tôi muốn cô tập trung, đồng thời chú ý đến cách tôi và các đối tác đánh giá từng chi tiết nhỏ. Đây là cơ hội để chúng ta hiểu nhau hơn, cả trong công việc lẫn cách phản ứng trước những tình huống bất ngờ.”

Linh An đỏ mặt, vừa hồi hộp vừa háo hức: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức ạ.”

Buổi sáng trôi qua với hàng loạt cuộc họp quan trọng. Linh An phải chuẩn bị báo cáo, trình bày chiến lược, đồng thời phối hợp với Hạo Thiên để giải quyết các tình huống phát sinh từ đối tác. Mỗi lần cô đưa ra giải pháp, Hạo Thiên đều lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi sắc sảo để kiểm tra khả năng phân tích và phản ứng của cô.

Một số đồng nghiệp bắt đầu nhận ra sự thay đổi trong cách nhìn của Hạo Thiên đối với Linh An. Anh không còn chỉ quan sát như trước, mà dần lộ vẻ tôn trọng, thậm chí là tò mò và quan tâm đến từng hành động, lời nói của cô.

Khi buổi họp buổi sáng kết thúc, Hạo Thiên bất ngờ gọi Linh An ra hành lang riêng. Anh đứng đối diện cô, ánh mắt trầm và nghiêm túc: “Cô Linh An, hôm nay tôi muốn thử thách cô một lần nữa. Chúng ta sẽ có một cuộc họp với khách hàng quan trọng, và tôi sẽ để cô trực tiếp thuyết trình. Tôi tin rằng cô đủ khả năng, nhưng cũng cảnh báo: có thể sẽ có một vài câu hỏi bất ngờ.”

Linh An hít sâu, tim đập nhanh: “Dạ… em sẽ chuẩn bị kỹ càng ạ.”

Họ bước vào phòng họp, nơi các đối tác đã chờ sẵn. Linh An cảm giác áp lực nhưng cũng đầy hứng khởi. Cô bắt đầu trình bày chiến lược, phân tích dữ liệu, đưa ra các phương án dự phòng một cách mạch lạc và thuyết phục.

Hạo Thiên đứng phía sau, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ, từng lời nói của cô. Anh thấy cô không chỉ thông minh và tự tin, mà còn có một sức hút đặc biệt – sự hòa quyện giữa sự chuyên nghiệp và hồn nhiên vốn có.

Trong lúc trình bày, một đối tác đặt câu hỏi hóc búa, yêu cầu cô giải thích chi tiết một phần chiến lược có thể gặp rủi ro. Linh An cảm thấy tim đập nhanh, nhưng cô nhanh chóng phân tích tình huống, đưa ra các giải pháp thay thế và thuyết phục khách hàng bằng số liệu và lập luận logic.

Hạo Thiên nhíu mày, nhưng sau đó gật đầu. Ánh mắt anh không còn lạnh lùng, mà mang theo sự thán phục và tò mò. Cô nhận ra rằng anh bắt đầu nhìn nhận cô theo một cách khác – không chỉ là cộng sự, mà là người có khả năng đối diện với áp lực và thử thách một cách điềm tĩnh.

Khi cuộc họp kết thúc, Linh An thở phào nhẹ nhõm. Cô quay lại nhìn Hạo Thiên, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em đã làm tốt chứ anh?”

Hạo Thiên đứng im một lúc, rồi trầm giọng: “Cô Linh An, hôm nay tôi thấy cô trưởng thành hơn rất nhiều. Không chỉ về năng lực, mà còn về cách ứng xử, sự nhạy bén và bình tĩnh trong áp lực. Tôi bắt đầu hiểu và ghi nhận cô nhiều hơn.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, vừa tự hào vừa hạnh phúc. Ánh mắt anh khiến cô cảm nhận được một sự quan tâm tinh tế, dù anh chưa bao giờ nói ra trực tiếp.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một hiểu lầm nhỏ xuất hiện. Một đồng nghiệp cũ, vốn vẫn ghen ghét Linh An, bước tới và nói to: “Ồ, cô Linh An thật may mắn khi được Hạo Thiên chú ý đến, chắc chắn là hai người có điều gì đó đặc biệt rồi nhỉ?”

Linh An tái mặt, trong lòng vừa bối rối vừa lo lắng. Cô biết rằng, những tin đồn và hiểu lầm vẫn chưa kết thúc, và chỉ cần một lời nói sai lạc cũng có thể khiến Hạo Thiên hiểu nhầm.

Hạo Thiên đứng cạnh, ánh mắt sắc lạnh, nhìn đồng nghiệp kia với vẻ không hài lòng, nhưng ánh mắt anh nhanh chóng chuyển sang Linh An, trầm giọng: “Cô Linh An, đây không phải lúc để nghe những lời đồn thổi. Chúng ta tập trung vào công việc.”

Cô cúi đầu, vừa sợ hãi vừa cảm thấy một chút an ủi. Sự nghiêm khắc của anh không chỉ để bảo vệ dự án, mà còn là cách anh muốn che chắn cô khỏi những hiểu lầm không đáng có.

Chiều hôm đó, Hạo Thiên gọi Linh An ra sân thượng văn phòng, nơi ánh nắng nhẹ xuyên qua khung cửa sổ lớn, tạo nên một không gian ấm áp và riêng tư. Anh đứng đó, ánh mắt không còn lạnh lùng mà dịu dàng hơn.

“Cô Linh An,” anh bắt đầu, giọng trầm nhưng ẩn chứa sự quan tâm, “tôi biết rằng vẫn còn nhiều hiểu lầm xung quanh cô. Nhưng hôm nay, qua cách cô xử lý mọi thứ, tôi… bắt đầu thấy rõ hơn về con người thật của cô. Tôi muốn cô hiểu rằng, dù có những tin đồn, tôi luôn ghi nhận năng lực và sự tận tâm của cô.”

Linh An đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… em… em cảm ơn anh… em… em cũng muốn anh hiểu em hơn… không chỉ qua công việc mà còn qua con người em thật sự.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, vừa lúng túng vừa đầy ý nghĩa. Cảm giác tò mò, hứng khởi và những rung động tinh tế dần len lỏi vào trái tim cả hai.

Buổi tối, khi trở về nhà, Linh An ngồi bên cửa sổ nhìn ra màn đêm, nhấp một ngụm trà nóng. Cô nghĩ về ánh mắt dịu dàng và đầy quan tâm của Hạo Thiên hôm nay, về những lời khen hiếm hoi nhưng chân thành, và cả những hiểu lầm nhỏ vẫn còn tồn tại xung quanh họ.

Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… anh Hạo Thiên nhìn em theo một cách khác. Em cảm nhận được sự quan tâm và bắt đầu hiểu nhau hơn. Nhưng… hiểu lầm vẫn còn, khiến tim em vừa hồi hộp vừa bối rối.”

Ngọc Hà trả lời ngay: “Tuyệt vời! Đây là bước tiến quan trọng! Hiểu nhau hơn nhưng vẫn còn hiểu lầm sẽ khiến mối quan hệ thú vị hơn. Giữ bình tĩnh và tận dụng mọi cơ hội để xây dựng sự tin tưởng.”

Linh An mỉm cười, ánh mắt nhìn ra màn đêm: “Em sẽ cố gắng… và tiếp tục hiểu anh ấy từng ngày. Dù còn nhiều thử thách và hiểu lầm phía trước, em tin rằng… cảm giác hôm nay là bước khởi đầu cho những rung động tinh tế, và… cho một tình cảm đầy hứa hẹn.”

Và như thế, ánh mắt bất ngờ đã mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa Linh An và Hạo Thiên. Tình cảm bắt đầu phát triển, những rung động tinh tế len lỏi, nhưng hiểu lầm vẫn tồn tại, tạo nên sự kịch tính và hứa hẹn cho những bước tiến gần gũi hơn trong những chương tiếp theo.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×