Sáng hôm ấy, Linh An thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa bồn chồn. Sau cuộc thi tranh tài nội bộ ngày hôm qua, cô nhận ra rằng mình và Hạo Thiên không còn chỉ là đồng nghiệp bình thường. Khoảnh khắc anh nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, nhưng vẫn sắc bén và quan sát tỉ mỉ, khiến trái tim cô loạn nhịp và đầy tò mò.
Cô chuẩn bị trang phục công sở, vừa lịch sự vừa thoải mái, để có thể di chuyển linh hoạt trong suốt ngày làm việc. Cô cầm hồ sơ, kiểm tra lại các tài liệu dự án, tự nhủ: “Hôm nay sẽ là một ngày quan trọng. Em muốn chứng minh năng lực, đồng thời hiểu thêm về anh ấy, từng chi tiết nhỏ trong cách anh ấy suy nghĩ và hành xử.”
Đến công ty, không khí đã trở nên sôi động hơn thường ngày. Các phòng ban vẫn đang trong quá trình triển khai dự án mới, nhưng Linh An cảm nhận được rằng, hôm nay cô sẽ phải làm việc trực tiếp với Hạo Thiên nhiều hơn, bởi anh đã giao cho cô một nhiệm vụ đặc biệt – phụ trách phối hợp với các đối tác quan trọng trong dự án mới, đồng thời trình bày các báo cáo định kỳ trước hội đồng quản lý.
Hạo Thiên xuất hiện đúng giờ, dáng vẻ điềm tĩnh, áo vest gọn gàng nhưng vẫn toát lên khí chất lạnh lùng và uy quyền. Khi nhìn thấy Linh An, anh gật đầu nhẹ: “Cô Linh An, hôm nay sẽ là ngày cô làm việc sát sao với tôi. Tôi muốn cô tập trung và theo dõi mọi chi tiết, từ cách đối tác phản ứng cho đến những tình huống phát sinh bất ngờ. Đây là cơ hội để cô chứng tỏ năng lực và sự nhạy bén trong công việc.”
Linh An đỏ mặt, tim đập nhanh, vừa hồi hộp vừa hứng khởi: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Ngay sau đó, họ bắt đầu di chuyển đến văn phòng khách hàng. Trên đường đi, Hạo Thiên bàn bạc với cô về các vấn đề chính của dự án: thị trường mục tiêu, chiến lược quảng bá, và các kịch bản có thể phát sinh. Anh giải thích chi tiết, thỉnh thoảng hỏi cô những câu hóc búa để kiểm tra khả năng phân tích và ứng biến của cô.
Linh An vừa lắng nghe vừa ghi chép, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến, và Hạo Thiên luôn lắng nghe cẩn thận. Cô nhận ra rằng, mỗi khi cô giải thích quan điểm, ánh mắt anh trở nên dịu dàng hơn, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị – một ánh mắt vừa thấu hiểu vừa quan sát, khiến cô cảm thấy vừa áp lực vừa tò mò.
Tại văn phòng khách hàng, họ được bố trí trong một phòng họp lớn. Khách hàng quan trọng đang chờ, ánh mắt chăm chú, không khí trầm lắng nhưng đầy căng thẳng. Linh An cảm giác tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. Họ phải trình bày toàn bộ chiến lược, giải đáp thắc mắc và xử lý các tình huống phát sinh ngay lập tức.
Hạo Thiên đứng cạnh cô, đôi khi đưa ra câu hỏi bổ sung để khách hàng thấy được tính khả thi và chiều sâu của dự án. Anh không trực tiếp trả lời mà để Linh An xử lý, chỉ dõi theo từng cử chỉ, từng phản ứng của cô.
Một trong những tình huống bất ngờ xuất hiện: khách hàng thay đổi yêu cầu, muốn điều chỉnh chiến lược giữa chừng. Linh An hơi bối rối trong giây lát, nhưng ngay lập tức phân tích dữ liệu, đưa ra ba phương án khác nhau, giải thích ưu nhược điểm và đề xuất giải pháp tối ưu.
Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng cũng có vẻ hài lòng. Anh trầm giọng: “Cô Linh An, phản ứng nhanh và logic. Tôi đánh giá cao khả năng ứng biến của cô.”
Cô đỏ mặt, vừa hạnh phúc vừa tự hào: “Dạ… em… em chỉ cố gắng hết sức thôi ạ.”
Sau buổi họp, họ bước ra hành lang. Không gian yên tĩnh hơn, chỉ còn hai người. Linh An nhận ra rằng, những khoảnh khắc gần nhau trong công việc thực sự khiến cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế của Hạo Thiên.
Anh quay sang cô, ánh mắt trầm nhưng dịu dàng: “Cô Linh An, hôm nay cô đã chứng minh năng lực xuất sắc. Không chỉ xử lý tình huống một cách điềm tĩnh, mà còn biết cách phối hợp và thuyết phục khách hàng. Đây là bước tiến quan trọng trong sự nghiệp của cô.”
Cô cảm giác tim đập nhanh, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em… em rất vui vì anh… anh công nhận.”
Tuy nhiên, không phải mọi thứ đều thuận lợi. Một vài đồng nghiệp, vốn vẫn ghen ghét Linh An, bắt đầu lan truyền những lời nói nhỏ, ám chỉ cô được Hạo Thiên ưu ái đặc biệt. Linh An cảm thấy bối rối, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Cô biết rằng, để Hạo Thiên hiểu cô hoàn toàn và để duy trì hình ảnh chuyên nghiệp, cô phải xử lý những hiểu lầm này một cách khéo léo.
Hạo Thiên dường như nhận ra sự bất an của cô. Anh tiến đến, ánh mắt nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm: “Cô Linh An, đừng để những lời đồn thổi ảnh hưởng. Tôi nhìn nhận cô qua năng lực và thái độ, không phải qua những lời nói bên ngoài.”
Cô đỏ mặt, cảm thấy an lòng hơn: “Dạ… em hiểu rồi ạ. Em sẽ tập trung vào công việc và không để chuyện khác làm ảnh hưởng.”
Cả buổi chiều, Linh An và Hạo Thiên tiếp tục làm việc chặt chẽ. Họ cùng nhau phân tích dữ liệu, chuẩn bị báo cáo, lập kế hoạch chi tiết cho từng bước của dự án. Sự phối hợp gần gũi này khiến Linh An nhận ra rằng, mỗi khi họ cùng nhau giải quyết vấn đề, cô cảm thấy an tâm và hứng khởi. Anh không chỉ là người lãnh đạo nghiêm khắc mà còn là đối tác tin cậy, khiến cô càng tò mò về con người thật của anh.
Trong lúc làm việc, Linh An vô tình nhìn thấy Hạo Thiên mỉm cười hiếm hoi khi cô đưa ra một ý tưởng sáng tạo. Cảm giác tim cô như nhói lên. Cô nhận ra rằng, anh đang bắt đầu có những phản ứng tinh tế với cô, dù chưa bao giờ nói ra lời khen trực tiếp.
Cuối ngày, khi dự án đã tạm ổn, Hạo Thiên gọi Linh An ra phòng họp nhỏ. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm và nghiêm túc: “Cô Linh An, hôm nay chúng ta đã gần nhau hơn trong công việc. Tôi hy vọng cô nhận ra rằng, sự phối hợp và thấu hiểu nhau là chìa khóa để dự án thành công, cũng như để xây dựng sự tin tưởng.”
Cô cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa hạnh phúc vừa bối rối: “Dạ… em… em đã học được rất nhiều từ anh… và… em cũng cảm nhận được sự quan tâm tinh tế từ anh.”
Họ đứng im lặng trong giây lát, chỉ còn ánh mắt chạm nhau, không cần lời nói. Cảm giác vừa tò mò vừa rung động len lỏi trong cả hai, khiến trái tim họ đồng điệu mà vẫn đầy bối rối.
Trên đường về, Linh An suy nghĩ về ngày hôm nay. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc gần nhau trong công việc không chỉ giúp cô học hỏi, phát triển năng lực, mà còn khiến tình cảm giữa cô và Hạo Thiên dần nảy nở. Ánh mắt anh, cách anh quan sát và ghi nhận từng chi tiết, đều khiến cô cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc, dù chưa lời nào được thốt ra.
Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… em và anh Hạo Thiên làm việc gần nhau cả ngày. Em cảm nhận được sự quan tâm tinh tế và ánh mắt dịu dàng của anh ấy. Mối quan hệ giữa chúng em… đang tiến triển, nhưng hiểu lầm vẫn còn tồn tại, khiến em vừa háo hức vừa bối rối.”
Ngọc Hà trả lời: “Tuyệt vời! Đây là bước tiến quan trọng! Khi làm việc cùng nhau, sự thấu hiểu sẽ tăng lên. Hãy tiếp tục nắm bắt những khoảnh khắc này, vừa phát triển năng lực vừa tiến gần trái tim anh ấy.”
Linh An mỉm cười, ánh mắt nhìn ra màn đêm lung linh ánh đèn: “Em sẽ cố gắng… và từng bước hiểu anh ấy hơn. Dù còn những hiểu lầm nhỏ, nhưng em tin rằng… tình cảm này sẽ dần nảy nở qua từng khoảnh khắc gần nhau, từng thử thách trong công việc và cả sự quan tâm tinh tế của anh ấy.”
Và như thế, gần nhau trong công việc đã mở ra một chương mới cho Linh An và Hạo Thiên. Tình cảm bắt đầu phát triển rõ rệt qua sự phối hợp, thấu hiểu và những khoảnh khắc tinh tế trong công việc. Hiểu lầm vẫn tồn tại âm thầm, nhưng chính những thử thách và sự quan tâm thầm lặng này sẽ là nền tảng cho những bước tiến tình cảm sâu sắc hơn trong các chương tiếp theo.