Sáng hôm ấy, Linh An thức dậy với tâm trạng vừa bâng khuâng vừa hồi hộp. Sau những ngày làm việc sát cánh bên Hạo Thiên, cô nhận ra rằng trái tim mình không còn bình yên như trước. Mỗi ánh mắt, cử chỉ, lời nói của anh đều khiến cô hồi hộp đến lạ thường. Nhưng cô cũng biết rằng, giữa họ vẫn tồn tại những hiểu lầm tinh tế, khiến cô vừa tò mò vừa lo lắng.
Cô mặc một bộ trang phục công sở nhẹ nhàng nhưng thanh lịch, vừa đủ để di chuyển thoải mái trong ngày làm việc. Trên đường đến công ty, cô nghĩ về những khoảnh khắc hôm qua: cách Hạo Thiên quan sát cô, ánh mắt dịu dàng hiếm hoi, nụ cười tinh tế thoáng qua khi cô đưa ra ý tưởng. Tất cả đều khiến trái tim cô rộn ràng, nhưng cũng đầy lo lắng: liệu anh có nhận ra tình cảm đang dần hình thành trong lòng cô hay không?
Đến công ty, không khí vẫn nhộn nhịp như thường ngày, nhưng Linh An cảm nhận được một cảm giác khác lạ. Mọi việc dường như trôi qua bình thường, nhưng ánh mắt Hạo Thiên luôn dõi theo cô, vừa quan sát vừa kiểm tra. Anh xuất hiện đúng giờ, áo vest gọn gàng, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng uy quyền vẫn rõ ràng. Khi nhìn thấy cô, anh khẽ gật đầu, giọng trầm nhưng dịu dàng: “Cô Linh An, hôm nay chúng ta sẽ cần phối hợp chặt chẽ trong một vài phần việc quan trọng. Hãy chuẩn bị tinh thần, và nhớ rằng, sự phối hợp tốt sẽ tạo ra hiệu quả cao nhất.”
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Buổi sáng bắt đầu với những công việc liên quan đến dự án hợp tác với đối tác nước ngoài. Linh An được giao nhiệm vụ trình bày một phần quan trọng trước khách hàng, trong khi Hạo Thiên đứng phía sau, quan sát và sẵn sàng hỗ trợ khi cần.
Trong quá trình chuẩn bị, Linh An vô tình nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua từng chi tiết trên báo cáo của cô. Cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc len lỏi trong tim cô. Cô tự nhủ: “Anh ấy… thực sự quan tâm đến từng chi tiết mà em làm. Em phải cố gắng để không phụ lòng anh.”
Khi đến giờ trình bày, Linh An bước lên sân khấu nhỏ, giọng nói rõ ràng, mạch lạc: “Kính thưa ban giám khảo, chúng tôi xin trình bày phương án triển khai dự án hợp tác với đối tác quốc tế, gồm ba bước chính…”
Cô trình bày chi tiết từng phần, phân tích dữ liệu, dự báo rủi ro, đưa ra giải pháp dự phòng. Mỗi khi khách hàng đặt câu hỏi, cô đều trả lời nhanh nhẹn và thuyết phục. Ánh mắt Hạo Thiên dõi theo cô, ánh sáng trong đôi mắt anh dường như lộ vẻ hài lòng và thán phục.
Sau buổi trình bày, trong lúc khách hàng trao đổi với Hạo Thiên về các chi tiết kỹ thuật, Linh An đứng phía sau, lặng nhìn anh. Cô cảm nhận được rằng, anh không chỉ quan sát và đánh giá năng lực của cô mà còn bắt đầu có những rung động tinh tế với cô – qua ánh mắt, cử chỉ, và cách anh lắng nghe từng ý tưởng.
Cô cảm giác tim mình đập nhanh, nhưng đồng thời cũng thấy một nỗi băn khoăn: những hiểu lầm nhỏ vẫn tồn tại từ đồng nghiệp và cả những lời đồn thổi bên ngoài. Liệu Hạo Thiên có thực sự nhìn nhận tình cảm của cô hay chỉ coi cô như một đồng nghiệp xuất sắc?
Buổi chiều, Hạo Thiên bất ngờ gọi Linh An ra phòng họp riêng. Không gian yên tĩnh, chỉ còn ánh sáng dịu nhẹ từ khung cửa sổ, tạo cảm giác riêng tư. Anh nhìn cô, ánh mắt trầm nhưng dịu dàng: “Cô Linh An, hôm nay cô đã thể hiện xuất sắc. Tôi muốn nói rằng, tôi… đánh giá cao sự nỗ lực và khả năng của cô.”
Linh An đỏ mặt, tim đập nhanh: “Dạ… em… em cũng rất vui vì anh… anh công nhận ạ.”
Họ đứng im lặng trong vài giây, không ai nói thêm. Khoảng không gian ấy vừa bâng khuâng vừa lúng túng. Cô cảm nhận được sự quan tâm tinh tế của Hạo Thiên, nhưng vẫn chưa đủ để cô dám thốt ra lời tình cảm thật sự.
Nhưng hôm nay, một tình huống bất ngờ xảy ra. Khi Linh An cúi xuống nhặt một tập tài liệu bị rơi, tay cô chạm vào tay Hạo Thiên. Khoảnh khắc đó, cả hai cùng nhìn nhau, tim đập nhanh, cả ánh mắt đều phản ánh một sự rung động tinh tế.
Linh An vội rút tay, đỏ mặt: “Xin lỗi… em… em không cố ý ạ.”
Hạo Thiên cũng hơi bối rối, ánh mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên và dịu dàng: “Không sao… cô Linh An.”
Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa ấy khiến Linh An nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã bắt đầu phát triển rõ rệt, dù vẫn còn vụng về và e dè.
Chiều hôm đó, khi công việc tạm xong, Linh An nhận được một nhiệm vụ mới từ Hạo Thiên: chuẩn bị báo cáo chi tiết về tiến độ dự án, và gửi trực tiếp cho anh để đánh giá. Đây là lần đầu tiên cô làm việc trực tiếp với anh một cách riêng tư, không có sự tham gia của đồng nghiệp khác.
Cô ngồi trước máy tính, tay run run khi nghĩ về ánh mắt anh. Trong lúc tập trung soạn thảo, cô vô tình nhắn một tin nhầm cho Hạo Thiên thay vì đồng nghiệp: “Em… em muốn nói với anh rằng… em… em thích cách anh quan tâm đến công việc và… cả em nữa.”
Cô nhìn lại tin nhắn, tim như muốn nhảy ra ngoài, vội vàng rút điện thoại và nghĩ cách sửa. Nhưng quá muộn, Hạo Thiên đã đọc tin nhắn.
Khoảng vài phút sau, Hạo Thiên xuất hiện trước bàn cô, ánh mắt trầm nhưng có vẻ dịu dàng hơn bao giờ hết: “Cô Linh An… tôi đọc tin nhắn của cô.”
Linh An đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh: “Dạ… em… em… em không… không cố ý ạ…”
Hạo Thiên trầm giọng nhưng có chút mỉm cười hiếm hoi: “Cô Linh An, cô không cần phải quá lo lắng. Tôi hiểu… và tôi cũng muốn nói rằng, tôi… tôi đánh giá cao sự chân thành của cô. Điều đó… khiến tôi cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của cô.”
Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc: “Dạ… thật sao ạ?”
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Đúng. Lời thú nhận vụng về của cô… khiến tôi vừa bất ngờ vừa hạnh phúc. Tôi muốn chúng ta… hiểu nhau hơn, không chỉ trong công việc mà còn trong cảm xúc.”
Linh An cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không thể tin được rằng, Hạo Thiên – người vốn lạnh lùng và nghiêm nghị – lại phản ứng dịu dàng và thấu hiểu như vậy. Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em cũng muốn hiểu anh hơn… và… em sẽ cố gắng từng ngày ạ.”
Khoảnh khắc ấy, họ đứng im lặng, ánh mắt chạm nhau đầy ý nghĩa. Không cần lời nói thêm, cả hai đều cảm nhận được sự rung động tinh tế, sự quan tâm và tình cảm đang dần nảy nở. Những hiểu lầm nhỏ trước đây dường như nhường chỗ cho sự chân thành và thấu hiểu.
Linh An nhận ra rằng, đôi khi lời thú nhận vụng về lại mở ra cánh cửa cho tình cảm thật sự, dù còn e dè, vụng về nhưng chân thành. Cô cảm thấy tim mình ấm áp, hạnh phúc và đầy hy vọng.
Khi trở về nhà, Linh An ngồi bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm lung linh ánh đèn. Cô nghĩ về Hạo Thiên, về ánh mắt dịu dàng và phản ứng bất ngờ trước lời thú nhận vụng về của cô. Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… em đã vô tình thú nhận tình cảm với anh Hạo Thiên. Anh ấy phản ứng dịu dàng và hiểu em. Em… em hạnh phúc quá!”
Ngọc Hà trả lời ngay: “Tuyệt vời! Đây là bước tiến quan trọng! Lời thú nhận vụng về là chìa khóa mở ra trái tim anh ấy. Hãy tận dụng cơ hội này, để tình cảm của hai người phát triển tự nhiên, nhưng vẫn duy trì sự tinh tế và e dè.”
Linh An mỉm cười, ánh mắt nhìn ra màn đêm: “Em sẽ cố gắng… và từng bước tiến gần anh ấy. Dù còn nhiều thử thách phía trước, nhưng em tin rằng… tình cảm này sẽ dần nảy nở, chân thành và bền vững.”
Và như thế, lời thú nhận vụng về đã mở ra một bước ngoặt trong mối quan hệ giữa Linh An và Hạo Thiên. Tình cảm bắt đầu rõ ràng hơn, những rung động tinh tế xen lẫn những khoảnh khắc gần gũi trong công việc, mở ra cơ hội cho các chương tiếp theo – nơi họ sẽ đối diện với những thử thách, hiểu lầm và bước tiến đầu tiên trong tình yêu thực sự.