Sáng hôm sau, Linh An bước vào văn phòng với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau đêm mưa hôm qua, cô vẫn còn bâng khuâng về khoảnh khắc gần gũi với Hạo Thiên. Trong lòng cô, cảm xúc vừa bối rối vừa hạnh phúc xen lẫn một chút tò mò. Cô thầm nhủ: “Hôm nay phải thật bình tĩnh, không để xao nhãng công việc. Anh ấy chắc chắn sẽ theo dõi tiến độ dự án, và em phải chứng minh năng lực.”
Tuy nhiên, khi vừa bước tới bàn làm việc, Linh An nhận thấy một sự thay đổi rõ rệt trong không khí văn phòng. Đồng nghiệp lảng vảng qua lại, ánh mắt liếc nhìn cô đầy tò mò, vài tiếng cười khẽ vang lên. Cô nhíu mày, cảm giác nặng nề ập đến.
Ngọc Hà bước tới bên cô, ánh mắt đầy lo lắng: “Linh An… cậu có nghe gì chưa? Có vẻ… có người đang lan truyền tin đồn về cậu với Hạo Thiên.”
Linh An giật mình, đỏ mặt: “Tin đồn gì cơ…? Em… em không hiểu…” Cô thở dốc, cảm giác bồn chồn lan tỏa. Cô tự nhủ: “Tin đồn… với Hạo Thiên… sao lại có thể?”
Ngọc Hà cúi thấp, nói nhỏ: “Nghe nói có vài đồng nghiệp ghen ghét, thấy cậu được Hạo Thiên quan tâm sau cơn mưa hôm qua, nên họ bắt đầu đặt điều. Mọi người bàn tán về mối quan hệ giữa cậu và anh ấy…”
Linh An cảm giác tim như bị bóp chặt. “Sao lại thế… em chỉ… làm việc bình thường… và… anh ấy cũng chỉ quan tâm tới em vì dự án thôi mà…” Cô cúi đầu, tay siết chặt tập hồ sơ.
Vừa lúc đó, Hạo Thiên bước vào phòng họp. Anh nhìn quanh, ánh mắt sắc bén lướt qua từng nhân viên, rồi dừng lại ở Linh An. Ánh mắt anh như tia sét, lạnh lùng nhưng đầy uy quyền. Ngay lập tức, không khí văn phòng dường như căng thẳng hơn.
Một đồng nghiệp đi qua, thì thầm điều gì đó với người bên cạnh, ánh mắt liếc nhìn Linh An. Cô cảm thấy xấu hổ, má đỏ bừng. Hạnh phúc từ đêm mưa bỗng chốc biến thành nỗi lo lắng, và cô không dám nhìn thẳng vào Hạo Thiên.
Hạo Thiên bước tới bàn Linh An, giọng trầm lạnh: “Cô Linh An… giải thích cho tôi ngay. Tại sao tôi nghe được tin đồn về cô từ một vài người trong văn phòng?”
Linh An sững sờ, mắt mở to: “Dạ… tin đồn… em… em không biết gì… em không làm gì hết… em chỉ làm việc thôi…” Cô cúi gằm mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa bối rối.
Hạo Thiên nhíu mày, giọng càng lạnh hơn: “Cô hiểu chứ, đây là công việc. Tôi không muốn bất kỳ ai lợi dụng chuyện cá nhân để ảnh hưởng tới dự án hay danh tiếng của tôi. Cô có hiểu không?”
Linh An gật đầu, giọng run: “Dạ… em hiểu… em không cố ý…”
Sau cuộc họp ngắn, Hạo Thiên quay đi, ánh mắt lạnh lùng nhưng trong lòng dấy lên một cơn giận dữ âm ỉ. Anh không thể chịu nổi việc một số người dùng những lời đồn thổi để làm phiền Linh An, người mà anh bắt đầu để ý và đánh giá cao về năng lực cũng như sự hồn nhiên.
Trong khi đó, Linh An ngồi tại bàn làm việc, cảm giác nặng nề vẫn chưa tan biến. Cô tự hỏi: “Sao lại có thể lan truyền tin đồn… em chỉ… làm việc bình thường… và… anh ấy… sao anh ấy nhìn em như vậy?”
Ngọc Hà ngồi xuống bên cạnh, thở dài: “Cậu đừng lo. Hạo Thiên giận là chuyện bình thường, nhưng đồng thời anh ấy sẽ bảo vệ cậu nếu cần. Chỉ là… cần thời gian để anh ấy hiểu mọi chuyện rõ ràng.”
Buổi trưa, Linh An quyết định ra ngoài hít thở không khí. Cơn mưa hôm qua đã làm cô nhận ra rằng, đôi khi những khoảnh khắc gần gũi có thể tạo ra sự chú ý không mong muốn. Cô vừa đi vừa suy nghĩ: “Anh ấy… đang nổi giận… nhưng vì em… sao lại thấy vừa sợ vừa… lạ lùng?”
Đúng lúc cô dừng chân trước quán cà phê, Hạo Thiên bất ngờ xuất hiện. Anh đứng đó, tóc vẫn hơi ướt, mắt sắc lạnh nhưng có phần trầm tư. Cô tự nhiên đỏ mặt: “Anh Hạo Thiên… sao lại ở đây?”
Anh nhìn cô, giọng trầm: “Tôi muốn đảm bảo rằng, những tin đồn không ảnh hưởng tới công việc và uy tín của cô. Tôi không muốn bất cứ ai lợi dụng sơ hở.”
Linh An cúi đầu, giọng run: “Dạ… em hiểu… em sẽ cẩn thận hơn…”
Hạo Thiên nhíu mày, nhưng ánh mắt dịu đi một chút. Anh ngồi xuống đối diện cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Cô biết không, tôi nổi giận không phải vì tin đồn mà vì sự vô tâm của một số người… nhưng… đồng thời, tôi cũng muốn biết cô cảm thấy thế nào về chuyện này.”
Linh An lúng túng, đỏ mặt: “Em… em chỉ… lo lắng… và… hơi sợ… vì… anh ấy nổi giận… nhưng em không có lỗi gì…”
Hạo Thiên im lặng một lúc, rồi thở nhẹ: “Đúng. Cô không có lỗi. Nhưng lần sau, hãy cẩn thận hơn. Tôi sẽ không tha thứ nếu điều gì đó ảnh hưởng tới dự án hoặc danh tiếng của cô.”
Cô gật đầu, vừa bối rối vừa nhẹ nhõm. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, Hạo Thiên không chỉ nghiêm khắc trong công việc mà còn quan tâm tới cô theo cách riêng, dù đôi lúc biểu hiện ra ngoài khiến cô lo sợ.
Chiều hôm đó, tại phòng họp, Linh An vẫn cảm thấy áp lực. Các đồng nghiệp thì thầm với nhau, ánh mắt tò mò liếc nhìn cô và Hạo Thiên. Nhưng lần này, Linh An không còn sợ hãi. Cô nhìn Hạo Thiên, thấy ánh mắt anh dõi theo, và nhận ra rằng, sự chú ý của anh khiến cô vừa lo vừa vui.
Hạo Thiên đứng lên, giọng lạnh lùng: “Tôi muốn nhấn mạnh một lần nữa. Mọi tin đồn, mọi hiểu lầm, đều phải chấm dứt. Chúng ta tập trung vào dự án, và tôi không muốn bất kỳ ai ảnh hưởng tới tiến độ hay chất lượng.”
Các đồng nghiệp im lặng, không ai dám cãi lại. Không khí phòng họp căng thẳng nhưng nghiêm túc, và Linh An cảm thấy một sự bảo vệ âm thầm từ Hạo Thiên.
Buổi tối, Linh An trở về nhà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra màn đêm. Cô nhắm mắt lại, nhớ về ánh mắt vừa giận vừa quan tâm của Hạo Thiên. Trái tim cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, nhưng cũng nhận ra rằng, mối quan hệ giữa hai người sẽ còn đầy thử thách.
Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… anh Hạo Thiên nổi giận vì tin đồn… nhưng anh ấy cũng bảo vệ em. Tim em… vừa bối rối vừa hạnh phúc. Em không biết lần tới anh ấy sẽ thế nào…”
Ngọc Hà trả lời ngay: “Ôi trời! Cậu đang bước vào giai đoạn khó khăn nhưng cũng thú vị rồi. Giữ bình tĩnh, vừa thể hiện năng lực, vừa giữ sự hồn nhiên. Anh Hạo Thiên sẽ chú ý và dần hiểu cậu hơn.”
Linh An mỉm cười, ánh mắt nhìn ra màn đêm: “Em sẽ chuẩn bị… và… cố gắng hiểu anh ấy hơn. Dù sao thì hôm nay, anh ấy đã chứng minh rằng anh quan tâm đến em, dù giận dữ nhưng vẫn bảo vệ. Em… muốn hiểu anh ấy nhiều hơn.”
Và như thế, tin đồn và hiểu lầm đã tạo ra một xung đột mới giữa Linh An và Hạo Thiên, đồng thời làm bùng lên những cảm xúc phức tạp. Khoảnh khắc nổi giận của anh không chỉ khiến cô lo lắng mà còn cho cô nhận ra rằng, sự quan tâm và bảo vệ của Hạo Thiên là thật. Đây chính là nền tảng để mối quan hệ giữa họ ngày càng sâu sắc hơn trong những chương tiếp theo.