Cơn mưa bất ngờ kéo đến vào buổi chiều khi Linh An đang trên đường trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Bầu trời thoáng chốc tối sầm, những hạt mưa rơi xuống nặng hạt và đều đặn, đánh vào kính xe tạo nên một âm thanh dồn dập, khiến cô cảm thấy vừa bất ngờ vừa lo lắng. Cô hít một hơi thật sâu, nhấc tay kéo áo khoác mỏng che chắn, và tăng tốc bước chân về phía bến xe buýt.
Nhưng chưa kịp đến nơi, cô nhận ra mình quên mang ô. Một cơn gió thổi mạnh, làm mái tóc ướt sũng và áo khoác bám vào người. Linh An thầm thì: “Ôi trời… sao mưa hôm nay nặng vậy? Làm sao về nhà bây giờ?”
Vừa lúc đó, tiếng xe dừng lại phía sau cô vang lên. Linh An quay lại, và tim cô như lạc nhịp – người đàn ông đứng trước mình không ai khác chính là Hạo Thiên. Anh mặc áo khoác dài màu đen, tóc hơi ướt, nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng vốn có.
“Linh An?” Giọng anh trầm, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn sắc lạnh.
Linh An đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… anh Hạo Thiên… em… không ngờ gặp anh ở đây…” Cô vừa nói vừa nhìn quanh tìm nơi trú mưa, nhưng tất cả đều trống trải.
Hạo Thiên nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không hề trách móc. “Mưa nặng thế này… cô không có ô sao?” Anh hỏi, giọng vẫn giữ sự điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự quan tâm.
“Dạ… em quên mang… và không kịp mua…” Linh An cúi đầu, mái tóc ướt dính vào má. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, không chỉ vì mưa, mà còn vì gần anh.
Hạo Thiên không nói gì thêm, bước tới bên cô, rút từ xe ra một chiếc ô lớn và giơ lên trên đầu. “Vào xe tôi. Chúng ta sẽ không bị ướt.”
Linh An ngập ngừng, rồi lúng túng bước theo anh. Cô cảm thấy trái tim mình vừa hồi hộp vừa vui sướng. Trong xe, không gian ấm áp khác hẳn ngoài mưa lạnh, và mùi hương nước hoa nhẹ của Hạo Thiên khiến cô khó mà bình tĩnh.
Ngồi trong xe, Linh An vẫn giữ thái độ kín đáo, tay vò nhẹ váy. Cô nhìn ra ngoài, những giọt mưa đập vào kính, tạo nên những đường mờ li ti. “Trời mưa thật to… may mà gặp anh…” Cô thầm thì, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa bối rối.
Hạo Thiên lái xe đi chậm, ánh mắt thi thoảng lướt nhìn cô. “Cô Linh An, mưa không đáng sợ đâu. Nhưng đừng đi một mình khi trời mưa như thế này.” Giọng anh vẫn lạnh lùng, nhưng có sự quan tâm rõ rệt.
Linh An ngạc nhiên, mắt mở to: “Dạ… em cảm ơn… anh Hạo Thiên.” Cô hơi run, tự nhủ: “Anh ấy… quan tâm thật… nhưng vẫn giữ được vẻ lạnh lùng…”
Không khí trong xe lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi đều đều. Khoảnh khắc ấy khiến cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi lạ thường, nhưng không ai nói gì. Họ chỉ ngồi, nhìn ra cửa kính, tâm trạng vừa bình yên vừa căng thẳng.
Khi xe dừng trước cửa nhà Linh An, cô mở cửa, định bước xuống thì một cơn gió thổi mạnh, làm cô chớp mắt và run lên. Hạo Thiên nhanh chóng bước tới, đặt tay lên vai cô, giúp cô giữ thăng bằng. “Cẩn thận. Không muốn cô bị ướt thêm.”
Linh An đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em cảm ơn anh.” Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Khoảnh khắc này khiến cô nhận ra rằng, anh không chỉ là người nghiêm khắc trong công việc, mà còn là người tinh tế, quan tâm đến cô một cách âm thầm.
Nhưng cũng chính vì sự gần gũi này, Linh An lại cảm thấy bối rối, tim đập nhanh. Cô thầm nhủ: “Trái tim mình… sao lại rung lên dữ dội thế này? Anh ấy… đang đứng rất gần… gần tới mức mà chỉ cần một bước là chạm…”
Hạo Thiên đưa tay chỉ về phía nhà: “Cô vào nhà đi. Tôi sẽ lái xe về trước.”
Linh An nhìn anh, ánh mắt vừa biết ơn vừa lúng túng: “Dạ… em sẽ… cẩn thận… anh về đường xa… mưa to…”
Hạo Thiên nhìn cô một lúc, rồi gật nhẹ, ánh mắt không giấu được sự quan tâm: “Cô Linh An… nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng để ướt hay cảm lạnh.”
Linh An gật đầu, lặng lẽ bước vào nhà. Cô đứng trước cửa, thở dài, cảm giác vừa bồi hồi vừa rộn ràng. Cô nhắm mắt lại, hình dung lại khoảnh khắc Hạo Thiên đứng gần, che ô cho cô, ánh mắt quan tâm đầy tinh tế.
Sau khi vào nhà, Linh An cởi áo khoác, để nước mưa nhỏ giọt xuống sàn, rồi đi ra bếp pha một tách trà nóng. Ngồi bên cửa sổ, cô nhìn ra ngoài mưa, nhấp một ngụm trà, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô thầm thì: “Cơn mưa hôm nay… thật kỳ diệu… không chỉ làm ướt người, mà còn kéo anh ấy đến gần mình…”
Trong khi đó, Hạo Thiên lái xe về văn phòng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Linh An trong lòng. Anh nhận ra rằng, cô gái này không chỉ hồn nhiên, vụng về hay bối rối, mà còn có một sức hấp dẫn lạ thường – khiến anh vừa tò mò vừa bận tâm. Khoảnh khắc đứng cùng cô dưới mưa vừa qua, khiến trái tim anh không khỏi rung động dù cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.
Đêm ấy, Linh An ngồi trên ghế sofa, nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ. Cô nghĩ về Hạo Thiên, về ánh mắt, nụ cười nhẹ, và cách anh che ô cho cô. Trái tim cô vừa bồi hồi, vừa hạnh phúc, nhưng cũng biết rằng, mối quan hệ giữa hai người sẽ còn đầy thử thách.
Cô nhắn tin cho Ngọc Hà: “Hôm nay… anh Hạo Thiên đưa em về trong mưa… gần quá… tim em… đập loạn nhịp. Không biết anh ấy có để ý tới em nhiều không.”
Ngọc Hà trả lời: “Ôi trời! Cậu đã tạo ra khoảnh khắc lãng mạn đầu tiên rồi. Nhớ nhé, sự gần gũi này sẽ làm anh ấy chú ý nhiều hơn, nhưng cũng kéo theo nhiều xung đột và thử thách. Hãy chuẩn bị tinh thần!”
Linh An cười, đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn ra mưa: “Em sẽ chuẩn bị… nhưng cũng muốn hiểu anh ấy… gần hơn.”
Và như thế, Đêm mưa bất ngờ đã mở ra một khoảnh khắc gần gũi đầu tiên giữa Linh An và Hạo Thiên. Khoảnh khắc này không chỉ khiến trái tim cả hai rung động, mà còn tạo nền móng cho những tình cảm phức tạp, xen lẫn tò mò, bối rối, và dần dần phát triển thành một mối quan hệ sâu sắc hơn trong những chương tiếp theo.
Cơn mưa rơi đều đều bên ngoài, nhưng trong lòng Linh An, một luồng ấm áp và rộn ràng mới vừa bắt đầu. Cô biết rằng, từ hôm nay, mỗi lần gặp Hạo Thiên sẽ vừa là thử thách, vừa là cơ hội để cô hiểu anh – người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy sức hút, người vừa khiến cô bối rối vừa muốn khám phá từng chi tiết trong con người anh.