Sáng sớm, tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên như một nhịp đập đều đều trong trái tim Linh. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan cảm giác bối rối khi bước vào lớp 10A3 – lớp mới, trường mới. Mùa thu vẫn còn vương mùi lá khô, những tia nắng đầu ngày len qua cửa sổ chiếu lên các bàn học, tạo nên một khung cảnh vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.
Linh cầm cặp sách chặt hơn, bước đến cuối lớp. Các bạn đang trò chuyện rôm rả, có tiếng cười khúc khích, có tiếng bút lách cách trên vở. Cô tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa để dễ quan sát, vừa để tránh phải tiếp xúc nhiều với mọi người ngay từ đầu.
“Chào cậu, tớ là Hân, ngồi cạnh cậu nhé?” – một giọng nữ vang lên, thân thiện và ấm áp. Linh ngoảnh lại, thấy một cô gái có đôi mắt sáng, nụ cười tươi như nắng. Cô gật đầu, trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng.
Khi Linh đang sắp xếp sách vở, ánh mắt cô vô tình chạm phải một cậu nam ngồi ở dãy bàn đối diện. Cậu ấy cao, gương mặt sáng, mái tóc hơi rối nhưng lại toát lên vẻ năng động, khiến cô cảm thấy khó rời mắt. Cậu đang cười với một nhóm bạn, nhưng ánh mắt đôi lần lướt qua chỗ Linh, khiến cô cảm giác như tim mình nhói lên một cách lạ lùng.
“Cậu nhìn gì mà ngơ thế?” – Hân nghiêng đầu, tinh nghịch. Linh đỏ mặt, vội vàng quay đi, nhắn nhủ trong lòng: Đừng nhìn nữa, vụng về quá.
Tiết học bắt đầu. Cô giáo trẻ bước vào lớp, gương mặt hiền từ nhưng nghiêm túc. Tiếng giấy, tiếng bút chì, tiếng thở hổn hển vì hồi hộp của học sinh hòa lẫn nhau tạo nên một không khí vừa căng thẳng vừa náo nhiệt.
Khi giáo viên giới thiệu về môn học, Linh tập trung lắng nghe, nhưng ánh mắt vẫn lén lút dõi theo nam chính. Cậu ấy nghiêng người nói chuyện với bạn, rồi quay sang nhìn bảng, đôi mắt thoáng ánh sáng khiến Linh bỗng dưng quên mất câu giảng vừa nghe.
Đến giờ giải lao, tiếng cười, tiếng rít ghế hòa vào nhau. Linh đứng dậy, định ra ngoài, thì bỗng nghe một giọng nói trầm ấm phía sau:
“Cậu cũng ra sân à? Đứng một mình à?”
Linh giật mình, quay lại. Nam chính đang nhìn cô, nụ cười nhẹ trên môi. Cô chỉ biết gật đầu, rồi quay đi, bước nhanh hơn. Tim cô đập loạn nhịp, tay cầm cặp chặt hơn.
Sân trường rộng, lá vàng rơi nhẹ trên mặt đất. Linh chọn một góc yên tĩnh, vừa quan sát mọi người vừa tự nhủ: Chỉ là ngày đầu thôi, đừng lo lắng quá. Nhưng rồi ánh mắt cô lại lướt qua cậu nam, thấy cậu đang cười với bạn, và bất giác, cô mỉm cười theo.
Buổi học tiếp theo là tiết Văn. Linh ngồi chăm chú nghe giảng, viết từng dòng chữ cẩn thận vào vở. Nhưng đôi mắt cô không thể tránh khỏi việc nhìn sang dãy bàn đối diện. Nam chính đang lắng nghe, đôi mắt thi thoảng lướt qua Linh, ánh nhìn dừng lại chỉ chốc lát, nhưng đủ để cô cảm nhận được một điều gì đó đặc biệt, một sự rung động vụng về mà cô chưa từng trải qua.
Tiết Văn kết thúc, cô giáo giao bài tập nhóm. Linh được xếp vào một nhóm cùng nam chính. Trái tim cô bỗng dưng nhảy lên khi nhận ra sự thật: cô sẽ phải tiếp xúc trực tiếp với cậu ấy. Cô gật đầu chào, cố giấu đi sự lo lắng, nhưng tay vẫn run run khi cầm vở.
“Chúng ta bắt đầu nhé?” – giọng nam chính trầm ấm, nụ cười nhẹ, vừa đủ để làm Linh đỏ mặt.
Trong lúc họ cùng nhau bàn bạc, Linh phát hiện ra cậu ấy không chỉ nổi bật bên ngoài mà còn rất cẩn thận, chu đáo và khéo léo trong việc sắp xếp bài tập. Mỗi lần cậu ấy nhìn cô, Linh đều cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một vài câu nói vụng về của cô khiến nam chính mỉm cười, và cô cảm thấy ánh mắt ấy như sưởi ấm trái tim mình.
Buổi học kết thúc, Linh về phòng, cầm cuốn vở trên tay mà không thể ngừng nghĩ về những ánh mắt, nụ cười vừa trải qua. Cô nhớ đến câu nói của Hân: “Có vẻ cậu đã để ý đến cậu ấy rồi đó!” Linh đỏ mặt, nhưng trong lòng lại ngọt ngào lạ thường.
Ngày đầu tiên trôi qua, với Linh, vừa bỡ ngỡ vừa hứng khởi. Cô không biết rằng những khoảnh khắc vụng về này sẽ mở đầu cho một hành trình thanh xuân ngây ngô, lấp đầy những rung động đầu đời, những ánh nhìn thầm lặng mà không cần lời nói.
Và trong lớp học, cậu nam vẫn lặng lẽ theo dõi cô, không nói gì, nhưng ánh mắt đầy tò mò, đầy quan tâm, bắt đầu một câu chuyện mà cả hai sẽ cùng nhau viết trong suốt những năm tháng học trò.