Sáng hôm sau, Linh bước vào lớp với tâm trạng vừa háo hức vừa bồn chồn. Ngày đầu tiên đã trôi qua, nhưng những khoảnh khắc vụng về với nam chính vẫn còn in hằn trong tâm trí cô. Cô hít một hơi thật sâu, đặt cặp sách lên bàn, rồi cố gắng tập trung vào việc ghi chép bài học.
Nhưng ngay khi vừa ngồi xuống, ánh mắt Linh lại vô tình chạm phải nam chính. Cậu ấy đang cầm bút, chú tâm vào vở bài tập, mái tóc hơi rối khiến gương mặt cậu trở nên tự nhiên mà ấm áp. Linh vội vàng cúi xuống, tay run run cầm bút, tim đập nhanh.
“Lại nhìn cậu ấy rồi à?” – Hân thì thầm, nheo mắt trêu chọc. Linh đỏ mặt, cúi gập người xuống ghi nhanh vào vở, nhưng không thể giấu được cảm giác ngượng ngùng.
Cả buổi sáng trôi qua với những tiết học toán, lý, hóa, nhưng dường như Linh chỉ chú tâm đến một thứ duy nhất: ánh mắt cậu nam đôi lần lướt qua cô. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại nhảy lên một nhịp, vừa sợ bị phát hiện vừa cảm thấy vui lạ thường.
Đến giờ ra chơi, Linh lặng lẽ ra sân. Cô cần một khoảng không gian để hít thở, nhưng rồi lại vô tình đi ngang bàn nam chính. Cậu ấy cũng vừa ra, nhìn thấy cô, và nở một nụ cười nhẹ. Linh quay đi nhanh, mặt nóng bừng, nhưng trong lòng lại ngây ngất: Sao một nụ cười lại có thể làm mình rung động đến thế?
Trong những ngày tiếp theo, Linh dần quen với việc những ánh mắt lướt qua nhau chỉ thoáng chốc, không lời nhưng đầy ý nghĩa. Cô nhận ra rằng mỗi lần cậu ấy nhìn cô, dù ngắn ngủi, cô đều cảm nhận được sự quan tâm tinh tế – một cái nhíu mày khi cô ghi nhầm bài, một ánh nhìn khích lệ khi cô hoàn thành tốt bài tập.
Một buổi chiều, lớp được xếp ngồi nhóm đôi để làm bài tập hóa. Linh và nam chính ngồi cạnh nhau. Cô cẩn thận lấy ra cuốn vở bài tập, định trao đổi với cậu, nhưng lời nói vụng về bỗng nghẹn lại nơi cổ họng.
“Ờ… hôm nay… bài tập hóa…” – Linh lí nhí.
Nam chính quay sang, hơi nghiêng người, nụ cười nhẹ nở trên môi:
“Cậu có thắc mắc gì không? Mình có thể giúp.”
Tim Linh nhói lên, cô vội gật đầu, tay cầm bút run run. Những phút tiếp theo, họ cùng nhau giải bài tập, những câu hỏi vụng về của cô khiến cậu ấy cười nhẹ, không chế giễu mà chỉ mỉm cười trêu chọc một cách tinh nghịch.
Kết thúc tiết học, nam chính quay sang nói một câu khiến Linh đỏ mặt:
“Cậu ghi chú rất cẩn thận, nhìn là biết học chăm chỉ.”
Linh không biết nên cười hay cúi gập người xuống, tim đập thình thịch. Cô bối rối, không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết mấp máy môi, rồi lặng lẽ thu dọn vở.
Chiều hôm đó, khi mọi người ra về, Linh ghé vào thư viện để hoàn thành nốt bài tập còn dang dở. Cô không ngờ, nam chính cũng ở đó, ngồi cách cô một bàn. Cả hai im lặng làm bài, nhưng ánh mắt đôi lúc lướt qua nhau, khiến không gian yên tĩnh cũng trở nên đầy ấm áp.
Khi Linh định ra về, cô vội vàng nhấc cặp, nhưng lại làm rơi bút. Cậu nam đứng dậy, cúi người nhặt giúp cô. Cử chỉ đơn giản ấy khiến Linh đỏ bừng mặt, vừa biết ơn vừa ngượng ngùng: Sao cậu ấy lại quan tâm mình nhiều đến vậy nhỉ?
Trên đường về nhà, Linh cứ nhớ mãi những khoảnh khắc hôm nay: nụ cười, ánh mắt, cử chỉ nhỏ… Mọi thứ vụng về nhưng đáng nhớ, như một bản nhạc dịu dàng vang lên trong trái tim cô, mở đầu cho những rung động đầu đời mà cô chưa từng trải qua.
Về đến phòng, cô mở cuốn sổ nhỏ, ghi lại những chi tiết vụn vặt nhưng đáng nhớ: “Ánh mắt ấy, nụ cười ấy… hôm nay, tim mình dường như nhảy múa.” Cô mỉm cười, tự nhủ: Chắc mình sẽ phải quen với những khoảnh khắc này thôi…
Ngày đầu tiên trôi qua, nhưng Linh biết rằng, hành trình thanh xuân ngây ngô, đầy những ánh mắt vụng về, chỉ vừa mới bắt đầu. Và cậu nam đối diện, với nụ cười và ánh mắt ấm áp ấy, sẽ dần trở thành một phần không thể thiếu trong mỗi ngày của cô, lặng lẽ nhưng sâu sắc, như một bí mật ngọt ngào giữa lớp học đông đúc.