anh ở đâu, trái tim em ở đó

Chương 1: Va chạm định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tiểu Dung ngồi ở một quán cà phê nhỏ trên con phố trung tâm, tay cầm điện thoại và mắt dán vào màn hình laptop. Công việc hôm nay áp lực hơn bình thường: deadline của tạp chí “Thời trang Sáng tạo” chỉ còn ba ngày, nhưng bài viết về bộ sưu tập xuân hè của một nhà thiết kế nổi tiếng vẫn còn đang dang dở. Cô nghiến răng, cố gắng tập trung.

“Chắc là mình phải viết bài về chiếc váy đỏ kia trước…” cô lẩm bẩm.

Bỗng nhiên, cửa quán cà phê bật ra. Một làn gió lạnh cuốn theo mùi nước hoa nam nồng nặc, khiến Tiểu Dung giật mình. Chưa kịp phản ứng, một tách cà phê nóng vừa được mang ra gần đó bị ai đó vô tình đẩy nghiêng, tràn xuống bàn.

“Á!” Tiểu Dung giật thót, cả người co rúm lại, chiếc laptop suýt bị dính cà phê.

“Ôi trời, tôi xin lỗi!” Giọng trầm, điềm tĩnh nhưng sắc lạnh vang lên. Một chàng trai đứng đó, nhanh chóng cúi xuống, dùng tay áo lau vội tấm bàn.

Tiểu Dung ngẩng lên, mắt vừa nhìn thẳng vào anh chàng. Cái nhìn đầu tiên khiến cô gần như cứng đờ. Anh cao, dáng người thanh mảnh nhưng vạm vỡ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng ủi thẳng nếp, quần âu tối màu, mái tóc đen được chải gọn gàng, đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người.

“Anh… anh không sao chứ?” Tiểu Dung thốt ra, giọng run run.

“Không sao.” Anh hất nhẹ tay áo, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, nhìn chăm chú như muốn đọc hết suy nghĩ trong đầu. Một giây trôi qua, bầu không khí bỗng căng thẳng.

“Em… em xin lỗi… chắc anh bận lắm…” Tiểu Dung vội vàng lùi lại, tay định nhấc laptop ra chỗ khác. Nhưng chính lúc đó, anh chàng cúi người xuống, đặt tay lên bàn, chắn ngang đường laptop.

“Chờ đã. Chỉ là một chút cà phê mà. Không đáng phải lo như vậy.” Giọng anh trầm, nhấn mạnh từng chữ.

Tiểu Dung cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường. Cô biết mình đang phản ứng hơi quá mức, nhưng có gì đó về ánh mắt anh khiến cô vừa lo lắng, vừa tò mò.

“Em… em thật sự xin lỗi. Em không cố ý.” Cô lí nhí, cố gắng không để vẻ bối rối hiện rõ trên mặt.

Anh thở ra một hơi dài, rồi nhếch môi, một nụ cười nhẹ như chỉ thoáng qua, nhưng đủ để khiến Tiểu Dung cảm thấy tim mình như lạc nhịp.

“Được rồi, coi như anh tha thứ. Nhưng lần sau, cẩn thận một chút nhé.”

Tiểu Dung gật đầu, vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Cô cố gắng tập trung trở lại màn hình laptop, nhưng ánh mắt cứ vô thức liếc về phía anh chàng. Anh đang đứng bên cửa, lấy điện thoại ra, nhìn như đang kiểm tra tin nhắn, nhưng đôi vai thẳng, cách anh đứng, tựa như không thuộc về nơi này, khiến cô không thể rời mắt.

Chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

“Tiểu Dung, em còn muốn làm việc hay không? Trời ơi, cái deadline sắp tới kìa.”

Người gọi là cô bạn thân – Ngô Minh Thư, 26 tuổi, đồng nghiệp và cũng là bạn thân thiết từ thời đại học. Minh Thư kéo ghế ngồi xuống đối diện, đặt tay lên vai cô.

“Ơ… ừ, ừ… mình vẫn ổn.” Tiểu Dung vừa nói vừa hít một hơi thật sâu.

Nhưng Minh Thư đã nhận ra sự khác thường trong ánh mắt cô. Cô nhướn mày:

“Lại chuyện gì vừa xảy ra mà trông mặt mày… đỏ bừng như thế?”

Tiểu Dung ngoảnh lại, định trả lời, nhưng nhìn ra ngoài cửa, chàng trai vẫn đang bước ra, dáng người cao ráo tiến ra đường. Cô cảm thấy một thứ cảm giác kỳ lạ, vừa tò mò, vừa hơi lo lắng.

“À… không có gì. Chỉ là một chút tai nạn nhỏ thôi.” Cô cười, cố gắng che giấu cảm giác rung động vừa xuất hiện.

Minh Thư không nói thêm gì, chỉ nhún vai, quay lại với chiếc laptop của mình. Nhưng Tiểu Dung biết, cô bạn thân chắc chắn sẽ theo dõi sát sao.

Ngày hôm sau, công việc lại tiếp tục cuốn Tiểu Dung vào guồng quay. Cô không ngờ rằng người hôm qua – Hạ Dạ Thần, CEO của một công ty truyền thông danh tiếng – lại chính là đối tác mà tạp chí cô đang hợp tác để thực hiện một chiến dịch quảng cáo đặc biệt.

Khi Tiểu Dung nhận được email hẹn gặp, tim cô đập nhanh đến mức khó tin. Cô vừa muốn tránh mặt, vừa cảm giác tò mò khó cưỡng.

Cuối cùng, buổi gặp gỡ diễn ra trong phòng họp sang trọng. Anh bước vào, lịch lãm, ánh mắt vẫn sắc lạnh như hôm qua, nhưng dường như có chút nhận ra cô.

“Chào cô Tiểu Dung. Hôm qua chúng ta gặp nhau ở quán cà phê.” Giọng anh trầm, đều, không hề tỏ vẻ khó chịu.

Tiểu Dung gật đầu, cẩn trọng đáp:

“Vâng, chào anh… anh Hạ.”

Anh cười nhẹ, nhưng nụ cười này khác với hôm qua. Nó mềm mại hơn, nhưng vẫn giữ nét điềm tĩnh vốn có.

Cuộc họp bắt đầu. Tiểu Dung trình bày ý tưởng chiến dịch, Hạ Dạ Thần lắng nghe, thi thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đặt câu hỏi sâu sắc. Sự tập trung, chuyên nghiệp của anh khiến cô vừa căng thẳng, vừa khâm phục.

Khi cuộc họp kết thúc, Hạ Dạ Thần đứng lên, đi lại gần cô, giọng vẫn đều nhưng có phần nghiêm túc:

“Cô có thể giúp tôi điều chỉnh một số chi tiết về phong cách hình ảnh cho chiến dịch này không? Tôi nghĩ chúng ta cần làm việc trực tiếp vài lần.”

Tim Tiểu Dung đập thình thịch. Cô gật đầu, cố tỏ ra bình thường:

“Dạ, tất nhiên rồi. Tôi sẽ sắp xếp thời gian.”

Anh gật đầu, quay đi, để lại cô đứng đó, lòng rối bời. Một phần là áp lực công việc, một phần là cảm giác không thể giải thích nổi về người đàn ông này.

Ra về, Tiểu Dung lẩm bẩm với bản thân:

“Chắc chắn mình sẽ còn gặp anh ta nhiều lần nữa… và mình… không biết mình có chuẩn bị cho chuyện đó không.”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa từ vỉa hè, nhưng trong lòng cô, cảm giác về Hạ Dạ Thần vẫn còn nguyên vẹn, dai dẳng như một nốt nhạc không dứt.

Va chạm định mệnh hôm qua tưởng chừng chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, nhưng chính khoảnh khắc đó đã mở ra cánh cửa dẫn đến những câu chuyện chưa từng trải qua, những cảm xúc vừa lạ lẫm vừa rung động, và một hành trình tình cảm đầy thử thách nhưng cũng đầy kỳ vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×