Sáng thứ Hai, Lâm Tiểu Dung thức dậy với cảm giác vừa hứng thú vừa lo lắng. Cuộc gặp gỡ hôm qua với Hạ Dạ Thần vẫn hiện rõ trong tâm trí, khiến cô không thể tập trung hoàn toàn vào công việc. Nhưng deadline vẫn là deadline, cô không thể để cảm giác “rung rinh” đầu tuần cản trở mình.
Cô chuẩn bị đi làm, nhét vội tài liệu vào túi xách, vừa bước ra khỏi nhà thì điện thoại rung. Đó là email từ ban biên tập: “Gặp đối tác chiến dịch lúc 14h hôm nay. Chuẩn bị mọi thông tin.”
Tim Tiểu Dung đập nhanh. Lúc này, cô mới nhớ ra: buổi gặp hôm qua không chỉ là lần đầu chạm mặt, mà còn là buổi họp tiền đề cho cả chiến dịch kéo dài một tháng tới.
Đúng 14 giờ, Tiểu Dung bước vào phòng họp công ty Hạ Dạ Thần. Không gian hiện đại, trang nhã, với những bức tranh trừu tượng và ánh sáng vàng dịu, khiến cô hơi choáng ngợp.
Hạ Dạ Thần đứng giữa phòng, áo sơ mi trắng vẫn thẳng nếp, quần âu tối màu, dáng điệu tự tin. Anh nhìn lên khi cô bước vào, ánh mắt sắc lạnh nhưng không hề căng thẳng:
“Cô Tiểu Dung, cảm ơn vì đã đến đúng giờ.”
“Dạ… vâng, chào anh.” Giọng Tiểu Dung hơi run. Cô đặt túi xuống, mở laptop, cố gắng bình tĩnh.
Anh gật đầu, rồi đi về phía màn hình chiếu, nơi bảng kế hoạch chiến dịch đã được chuẩn bị.
“Chúng ta sẽ thực hiện chiến dịch này trong ba tuần. Tôi muốn cô làm việc trực tiếp với tôi. Cô đồng ý chứ?”
Tiểu Dung giật mình, cổ họng khô ran. “Trực tiếp với anh… ạ?”
“Đúng. Tôi muốn mọi ý tưởng được triển khai nhanh chóng và chính xác. Cô có đủ khả năng không?” Giọng anh không hề nặng nề, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như đang đánh giá từng phản ứng.
Cô hít một hơi thật sâu, nhíu mày, cố tỏ ra tự tin.
“Dạ, tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi nghĩ chúng ta có thể phối hợp tốt.”
Hạ Dạ Thần gật đầu.
“Được. Vậy bắt đầu từ buổi sáng mai, chúng ta sẽ họp trực tiếp tại văn phòng tôi. Tôi sẽ gửi địa chỉ và lịch trình cụ thể.”
Tiểu Dung gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa hồi hộp. Buổi làm việc trực tiếp với CEO lạnh lùng và nổi tiếng này, chắc chắn sẽ không dễ dàng. Nhưng cô cũng nhận ra rằng, đây chính là cơ hội để chứng minh năng lực của bản thân.
Chiều hôm đó, Tiểu Dung về nhà, tay cầm điện thoại nhưng không dám mở. Cô nghĩ về Hạ Dạ Thần: từ ánh mắt đến giọng nói, từ thái độ nghiêm túc đến nụ cười thoáng qua hôm gặp đầu tiên, tất cả đều khiến cô vừa sợ vừa tò mò.
Minh Thư ngồi đối diện, nhìn cô chăm chú:
“Thế nào rồi? Ngồi cả buổi mà cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.”
“Chỉ là… email từ họ, mai mình phải đến trực tiếp công ty đối tác.” Tiểu Dung thở dài, cố gắng giữ giọng bình thường.
“Ồ… vậy là phải làm việc trực tiếp với CEO à?” Minh Thư cười, ánh mắt tinh nghịch.
“Ôi trời, nghe đã thấy… đáng sợ rồi! Nhỡ anh ta nghiêm khắc quá thì sao?”
Tiểu Dung nhún vai:
“Cũng không biết nữa. Nhưng chắc mình phải tập trung thôi. Chẳng lẽ bỏ lỡ cơ hội?”
Minh Thư gật đầu, rồi nghiêng người:
“Đúng rồi, cô ấy là Tiểu Dung mà! Nhưng mà… nhớ giữ bình tĩnh nhé, CEO mà, cái kiểu lạnh lùng của anh ta không phải ai cũng chịu nổi đâu.”
Tiểu Dung cười trừ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy một luồng lo lắng. Cô không biết rằng, cuộc gặp gỡ ngày mai sẽ mở ra những tình huống bất ngờ, khó đoán, khiến cô vừa bối rối, vừa rung động.
Sáng hôm sau, Tiểu Dung xuất hiện tại tòa nhà văn phòng sang trọng của Hạ Dạ Thần. Nhìn từ xa, tòa nhà cao chọc trời, vỏ kính sáng bóng phản chiếu ánh nắng, khiến cô cảm thấy hơi choáng ngợp.
Bảo vệ hướng dẫn cô lên tầng 35, nơi văn phòng chính của công ty. Cô bước vào, gặp Hạ Dạ Thần đang đứng bên cửa sổ, tay cầm một tách cà phê.
“Cô đến đúng giờ. Vào thôi.” Anh nói, giọng đều, ánh mắt nhìn thẳng.
Tiểu Dung bước vào, cố gắng giữ bình tĩnh. Chỉ vài phút đầu tiên, cô đã nhận ra rằng công việc với CEO này sẽ không hề đơn giản. Anh đưa ra những yêu cầu chi tiết, tinh tế, và nhanh chóng chỉ ra những điểm yếu trong kế hoạch của cô.
“Cô thấy ý tưởng này có vẻ sáng tạo, nhưng nếu không chỉnh sửa, nó sẽ không phù hợp với đối tượng khách hàng mục tiêu.” Hạ Dạ Thần nói, chỉ tay vào slide trình chiếu.
Tiểu Dung cắn môi, nhưng không hề chùn bước:
“Dạ, em hiểu rồi. Em sẽ điều chỉnh lại. Có thể tôi thử thêm một vài phương án khác?”
Anh gật đầu, ánh mắt nghiêm túc:
“Được. Tôi muốn thấy ít nhất ba phương án khác nhau trước cuối ngày.”
Cô nuốt một ngụm nước, trong lòng vừa căng thẳng vừa hứng thú. Làm việc trực tiếp với anh, cô vừa học được nhiều, vừa cảm thấy áp lực. Nhưng kỳ lạ thay, áp lực đó lại khiến cô cảm giác sống động hơn bao giờ hết.
Buổi họp kết thúc, Hạ Dạ Thần đi ra cửa, dừng lại:
“Cô có thể nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về hình ảnh và phong cách chiến dịch.”
Tiểu Dung gật đầu, mỉm cười nhẹ. Cô biết rằng mình vừa bước vào một thế giới khác, nơi công việc và cảm xúc đều bị đan xen một cách tinh tế.
Buổi trưa, Tiểu Dung ngồi lại quán cà phê quen thuộc gần văn phòng, nhâm nhi cốc cà phê, cố gắng thu xếp các ý tưởng. Nhưng tâm trí cô không thể ngừng nghĩ về Hạ Dạ Thần: ánh mắt, giọng nói, nụ cười thoáng qua… tất cả như một ẩn số, vừa bí ẩn, vừa hấp dẫn.
Cô lẩm bẩm:
“Chắc chắn mình sẽ còn gặp anh ta nhiều lần… Và… không biết mình có sẵn sàng cho chuyện này không nữa.”
Nhưng sâu trong tim, một cảm giác kỳ lạ nhen nhóm: vừa lo lắng, vừa tò mò, vừa mong chờ. Cảm giác mà Tiểu Dung chưa từng trải qua.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ, điện thoại rung. Một tin nhắn từ Hạ Dạ Thần:
“Buổi họp chiều nay, mang theo tất cả bản mẫu. Chúng ta sẽ bắt đầu chỉnh sửa trực tiếp.”
Tiểu Dung nhìn tin nhắn, tim đập mạnh. Một phần cô muốn trốn đi, một phần lại háo hức muốn được làm việc cùng anh.
Cô cười nhẹ, nhấc điện thoại và trả lời:
“Dạ, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Cảm giác lo lắng và hồi hộp xen lẫn nhau. Có điều gì đó trong ánh mắt anh, trong cách anh nói, khiến cô nhận ra: đây không chỉ là một mối quan hệ công việc bình thường. Và chính khoảnh khắc này, mầm mống của một câu chuyện tình vừa mới bắt đầu…
Chương 2 kết thúc mở ra những tình huống bất ngờ trong công việc, những khoảnh khắc gần gũi và căng thẳng, tạo nền cho hiểu lầm và xung đột sau này.