Buổi tối hôm đó, Lâm Tiểu Dung nhận được email từ ban biên tập: tạp chí “Thời trang Sáng tạo” được mời dự một buổi tiệc của nhà thiết kế nổi tiếng – đồng thời là đối tác quan trọng trong chiến dịch. Mọi người trong phòng đều nhắc đến Hạ Dạ Thần, vì CEO này cũng sẽ xuất hiện để kiểm tra hình ảnh chiến dịch và quan sát tiến độ công việc.
Tiểu Dung hít một hơi sâu. Cô vừa háo hức vừa căng thẳng: gặp Hạ Dạ Thần trong không gian riêng tư của buổi tiệc, không gian không còn bị áp lực công việc chi phối, có lẽ sẽ mở ra những cảm xúc khác lạ.
Minh Thư, cô bạn thân, thừa cơ hối thúc:
“Tiểu Dung, cậu phải mặc thật đẹp. Anh CEO kia nghiêm túc lắm, nhưng… ai biết được, trong buổi tiệc tối nay, cậu sẽ gặp những tình huống bất ngờ.”
Tiểu Dung cười trừ:
“Ừ, ừ, biết rồi. Nhưng em cũng không muốn quá lộ liễu, chỉ muốn bình thường thôi.”
Nhưng thực ra, trong lòng cô, cảm giác háo hức xen lẫn hồi hộp vẫn không ngừng dâng lên.
Khi bước vào sảnh tiệc, Tiểu Dung ngay lập tức bị choáng ngợp bởi không gian lộng lẫy: ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống các bàn tiệc tròn phủ khăn trắng, hoa tươi và nến lung linh tạo nên bầu không khí sang trọng. Âm nhạc du dương vang lên, nhưng không át đi được sự hối hả của khách mời, những người nổi tiếng và giới truyền thông.
Tiểu Dung lướt mắt nhìn quanh, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ: quan sát không gian, chuẩn bị ghi chú, thu thập thông tin để viết bài. Nhưng trái tim cô vẫn loạn nhịp khi thấy anh.
Hạ Dạ Thần bước vào sảnh tiệc, dáng người thẳng, áo vest đen sang trọng, tay cầm một ly rượu vang đỏ. Anh điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén của anh dừng lại trên Tiểu Dung chỉ trong vài giây. Tim cô lập tức đập nhanh.
Anh không tiến đến ngay, chỉ đứng ở xa, như đang quan sát, như đang đánh giá không chỉ công việc mà cả con người cô. Cảm giác vừa bị áp lực vừa bị thu hút khiến cô gần như không biết phải làm gì.
Đột nhiên, một đồng nghiệp nam của Tiểu Dung, người thường hay trêu đùa, tiến lại gần. Anh ta cười đầy ý tứ:
“Tiểu Dung, hôm nay trông cậu thật nổi bật. Nhưng… chắc chắn anh CEO kia sẽ để mắt tới cậu rồi.”
Cô thở dài, vừa bực vừa ngại:
“Em biết rồi. Nhưng… em chỉ muốn làm tròn nhiệm vụ thôi.”
Nhưng chưa kịp nói thêm, một tình huống bất ngờ xảy ra. Một vị khách say rượu, không chú ý, va chạm vào Tiểu Dung, khiến cô suýt ngã và ly rượu trên tay rơi xuống sàn, bắn tung tóe.
Cô giật mình, tay che ngực. Tim gần như ngừng đập khi nhận ra Hạ Dạ Thần đã xuất hiện bên cạnh, nắm lấy tay cô, kéo cô về phía mình.
“Cô ổn chứ?” Giọng anh trầm, đều, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy lo lắng.
Tiểu Dung đỏ mặt, vội gật đầu:
“Dạ… em… em không sao.”
Anh nhíu mày, nhìn quanh sảnh tiệc, rồi thốt ra một câu khiến cô vừa ngạc nhiên vừa bối rối:
“Nhìn cô như vậy… tôi không thể yên lòng.”
Cô lắp bắp, vừa muốn cám ơn, vừa muốn tránh sự chú ý của những người xung quanh. Nhưng anh đứng đó, dáng người cao ráo, ánh mắt nghiêm túc, khiến cô cảm giác vừa an toàn vừa rung động.
Sau sự cố, Hạ Dạ Thần dẫn Tiểu Dung sang một góc yên tĩnh của phòng tiệc, nơi ít người qua lại. Anh nhìn cô, giọng trầm:
“Cô có biết vì sao tôi xuất hiện kịp lúc không?”
Tiểu Dung lắc đầu, hơi run:
“Dạ… em… em không biết…”
“Vì tôi không muốn cô gặp rắc rối. Cô là người làm việc nghiêm túc, nhưng tôi nhận ra cô cũng cần được bảo vệ một chút.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt sắc nhưng ấm áp kỳ lạ.
Cô bất giác đỏ mặt, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui. Tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Cô không biết phải trả lời gì.
Nhưng rồi, một người khách khác xuất hiện, hỏi Hạ Dạ Thần về chiến dịch. Anh phải quay đi trả lời, để lại Tiểu Dung đứng đó, vừa hồi hộp vừa bối rối.
Cô thở dài, tự nhủ:
“Anh ấy… thật kỳ lạ. Vừa nghiêm túc, vừa quan tâm… nhưng cũng khiến mình… vừa căng thẳng vừa thích thú.”
Cuối buổi tiệc, Hạ Dạ Thần xuất hiện bên cô một lần nữa. Anh đưa tay ra:
“Cô Tiểu Dung, chúng ta về thôi. Không nên đứng một mình ở đây lâu.”
Cô ngần ngừ, rồi nắm tay anh, cảm giác ấm áp lan khắp cơ thể. Khi bước ra khỏi sảnh tiệc, ánh mắt anh dừng lại trên cô, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa có chút dịu dàng.
Trên đường về, cả hai không nói nhiều, nhưng sự im lặng lại tràn đầy cảm giác gần gũi. Tiểu Dung nhận ra một điều: trong những khoảnh khắc bất ngờ, sự quan tâm của Hạ Dạ Thần khiến cô vừa lo lắng, vừa rung động, và cảm giác này khó mà lý giải.
Về đến nhà, Tiểu Dung ngồi trên sofa, nhắm mắt lại, tay vẫn còn ấm bởi hơi của anh. Cô nhắm mắt, thở dài nhẹ, tự nhủ:
“Anh ấy… thật kỳ lạ. Vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm. Và… trái tim mình… không thể bình thường được nữa.”
Minh Thư gọi điện ngay sau đó:
“Thế nào rồi? Anh CEO kia… làm cậu bối rối phải không?”
Tiểu Dung cười trừ:
“Bối rối… rất nhiều. Nhưng… cũng… thích thú. Không biết phải nói sao nữa.”
Minh Thư cười phá lên:
“Đúng rồi! Anh ấy mà, nghiêm túc vậy thôi, nhưng lại khiến người ta vừa sợ vừa muốn gần. Cậu nên chuẩn bị tinh thần, Tiểu Dung. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”
Tiểu Dung mỉm cười, cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức. Buổi tiệc tối nay không chỉ là dịp công việc, mà còn là bước đầu tiên để cô nhận ra rằng Hạ Dạ Thần sẽ còn xuất hiện trong đời mình nhiều hơn, gần gũi hơn, và khiến trái tim cô rung động theo những cách mà cô chưa từng trải qua.
Va chạm bất ngờ, ánh mắt đầy quan tâm, và những cử chỉ nhẹ nhàng của anh đã khắc sâu trong cô một cảm giác lạ kỳ: đây không chỉ là công việc, mà còn là những cảm xúc mà cô chưa từng biết đến.
Và từ khoảnh khắc này, Tiểu Dung biết chắc chắn một điều: cuộc đời cô sẽ không còn bình yên như trước nữa. Hạ Dạ Thần – người đàn ông lạnh lùng nhưng ấm áp – sẽ còn xuất hiện, khiến cô vừa bối rối, vừa mong đợi, và mối quan hệ giữa họ sẽ bước vào một hành trình vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, đầy bất ngờ…