Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Dung bước vào thang máy của tòa nhà nơi Hạ Dạ Thần làm việc, mang theo laptop, sổ tay và một túi đầy các bản mẫu cần chỉnh sửa. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác căng thẳng sau buổi họp hôm qua. Áp lực từ sự nghiêm khắc của Hạ Dạ Thần khiến cô vừa sợ vừa tò mò, và dù muốn hay không, cô không thể dừng nghĩ về ánh mắt anh, nụ cười thoáng qua và cách anh chỉ ra lỗi một cách tinh tế.
Cô vừa nhấn nút tầng 35 – nơi văn phòng anh – thì thang máy bất ngờ rung lắc nhẹ. Tiểu Dung giật mình, tay bám chặt vào thanh inox.
“Chắc là tòa nhà bảo trì gì đó…” cô tự nhủ, nhưng tim vẫn đập nhanh.
Bỗng nhiên, cửa thang máy mở ra một nửa, và Hạ Dạ Thần bước vào. Anh không nói gì, chỉ gật đầu chào cô một cái nhẹ, rồi nhấn nút tầng 35.
Tiểu Dung hít một hơi, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. “Ôi trời, làm sao mà phải đi cùng anh ta trong không gian chật hẹp thế này chứ…”
Thang máy bắt đầu chuyển động. Không gian hẹp, gần như hai người chỉ cách nhau chưa đầy một mét. Tiểu Dung cảm giác hơi thở mình dường như cũng hòa vào không khí quanh anh.
Một thoáng yên lặng. Cô liếc nhìn anh: Hạ Dạ Thần vẫn đứng thẳng, tay cầm điện thoại, ánh mắt lạnh lùng nhưng tập trung.
“Anh… hôm nay anh…” Cô mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì, thang máy bỗng rung mạnh một lần nữa và dừng hẳn.
“Đứng yên.” Giọng anh trầm, đều, khiến cô gần như co rúm lại.
Tiểu Dung hít một hơi, tay bám vào thanh inox, mắt nhìn quanh. Ánh sáng trong thang máy chỉ vừa đủ để thấy khuôn mặt đối diện: ánh mắt anh tập trung, đôi môi hơi mím lại, vẻ điềm tĩnh gần như tuyệt đối.
“Có… có vẻ thang máy hỏng rồi.” Cô nói, giọng run run.
Anh không trả lời ngay, chỉ nghiêng đầu, mắt quan sát cô kỹ càng. Cảm giác bầu không khí trở nên căng thẳng đến mức cô muốn lùi lại, nhưng không còn chỗ.
Một phút trôi qua, rồi hai phút… Không ai nói gì. Tiểu Dung cảm thấy tim mình đập mạnh, như thể mỗi nhịp thở đều vang lên trong không gian hẹp này.
Cuối cùng, anh cất tiếng:
“Bình tĩnh. Thang máy sẽ được sửa trong vài phút nữa.”
“Dạ… em biết… nhưng…” Cô thở dài, ngập ngừng, cố gắng kiềm chế cảm giác bất an.
Anh nhẹ nhếch môi, nhưng nụ cười thoáng qua đó khiến cô cảm giác tim mình loạn nhịp.
“Cô có sợ không?”
Tiểu Dung hít một hơi thật sâu. “Sợ… một chút… nhưng em ổn.” Cô mỉm cười, cố tạo vẻ bình tĩnh.
Anh nghiêng người, nhìn cô, ánh mắt như muốn đọc hết mọi suy nghĩ.
“Cô ổn thì tốt.” Giọng anh trầm, đều, nhưng mang một thứ cảm giác kỳ lạ khiến cô khó diễn tả.
Thang máy rung một lần nữa, rồi cửa mở ra. Ánh sáng từ hành lang tràn vào, nhưng cả hai vẫn đứng yên.
“Đi lên chứ?” Anh hỏi, giọng đều, nhấn nhẹ chữ “đi”.
Tiểu Dung gật đầu, cảm giác vừa muốn bước đi, vừa muốn kéo dài khoảnh khắc này. Khi cả hai bước ra hành lang, cô thở dài nhẹ nhõm, tim vẫn còn đập mạnh.
Buổi họp tại văn phòng bắt đầu. Hạ Dạ Thần đưa ra những yêu cầu chỉnh sửa chi tiết, ánh mắt tập trung vào từng chi tiết nhỏ. Tiểu Dung lắng nghe, ghi chú cẩn thận, nhưng cảm giác hồi hộp không hề giảm.
“Cô đã điều chỉnh phần màu sắc như tôi yêu cầu chưa?” Anh hỏi, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng sâu sắc.
“Dạ… em đã thử nhiều phương án. Em sẽ trình bày từng bản một để anh xem xét.” Cô vừa nói vừa mở laptop.
Trong khi trình bày, ánh mắt Hạ Dạ Thần thỉnh thoảng dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô. Mỗi lần như vậy, Tiểu Dung cảm giác hơi nóng lan lên má, vừa bực bội vừa… thích thú.
Bất ngờ, trợ lý mang đến một bản mẫu bị in sai màu. Hạ Dạ Thần nhíu mày, rồi cúi xuống, giọng trầm:
“Cô Tiểu Dung, xem lại bản in này. Nếu không chỉnh ngay, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến dịch.”
Tiểu Dung hít sâu, cắn môi, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Dạ, em sẽ sửa ngay. Có thể là do nhà in lỗi, em sẽ kiểm tra lại tất cả.”
Anh gật đầu, rồi bước ra ngoài để nhận cuộc gọi. Cô thở phào, nhưng không kịp yên tâm. Tim vẫn loạn nhịp, vì cảm giác gần gũi vừa rồi trong thang máy vẫn còn vương vấn.
Buổi chiều, Tiểu Dung đứng trước cửa văn phòng để thu dọn đồ. Hạ Dạ Thần đi ra, cầm theo một bản mẫu chỉnh sửa.
“Cô làm tốt hơn hôm qua. Nhưng vẫn cần tinh chỉnh một chút.” Anh đưa bản mẫu cho cô, ánh mắt nhìn thẳng.
Cô nhận lấy, lòng vừa lo lắng vừa háo hức.
“Dạ… em sẽ chỉnh lại ngay.”
Anh gật đầu, rồi quay đi, để lại cô đứng đó, tim đập nhanh, ánh mắt vẫn chưa rời anh.
Tiểu Dung tự nhủ:
“Chẳng hiểu sao, làm việc với anh ta vừa áp lực vừa… khó tả. Tim mình cứ loạn nhịp, vừa căng thẳng vừa hồi hộp…”
Cảm giác gần gũi không mong đợi trong thang máy hôm nay đã mở ra một nỗi rung động lạ kỳ. Dù muốn che giấu, cô vẫn nhận ra, Hạ Dạ Thần không chỉ là một CEO nghiêm khắc, mà còn là người khiến cô vừa sợ, vừa tò mò và… bị thu hút.
Về đến nhà, Tiểu Dung ngồi trên sofa, tay cầm bản mẫu đã chỉnh sửa. Cô thở dài, mỉm cười tự nhủ:
“Chắc chắn sẽ còn nhiều lần gặp anh… Và mình… không biết phải chuẩn bị như thế nào cho những lần gặp đó.”
Điện thoại rung lên, tin nhắn từ Minh Thư:
“Sao rồi? Anh CEO lạnh lùng kia có làm em bối rối không?”
Tiểu Dung mỉm cười, nhấn gửi trả lời:
“Rất bối rối… nhưng cũng… thích thú. Không biết sao nữa.”
Trong lòng cô, một thứ cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức dâng lên. Va chạm bất ngờ trong thang máy hôm nay chỉ là khởi đầu, nhưng lại đủ để cô nhận ra một điều: Hạ Dạ Thần sẽ còn xuất hiện, sẽ còn gần gũi, sẽ còn khiến trái tim cô rung động theo những cách mà cô chưa từng trải qua.
Và chính từ khoảnh khắc này, Tiểu Dung hiểu rằng, mối quan hệ giữa cô và Hạ Dạ Thần sẽ không còn bình yên. Nó sẽ vừa căng thẳng, vừa ngọt ngào, vừa bất ngờ… Và cuộc hành trình tình cảm vừa mới bắt đầu.