anh ở đó, nhưng không thuộc về em

Chương 1: Ly Cà Phê Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng đầu tiên của tôi ở Tân Thành, trời đổ một cơn mưa nhẹ.

Giống như mọi khởi đầu trong đời – có chút ẩm ướt, có chút run rẩy, và một nỗi sợ mơ hồ rằng mình sẽ làm sai điều gì đó.

Tôi đến sớm hơn mọi người gần ba mươi phút, tay vẫn nắm chặt tệp hồ sơ giới thiệu. Phòng giám đốc nằm ở tầng hai mươi ba, góc cuối hành lang, cửa kính trong suốt phản chiếu hình tôi nhỏ bé trong bộ váy công sở nhạt màu.

Bên trong, ánh đèn vàng ấm hắt ra, thấp thoáng bóng một người đàn ông đang nói chuyện điện thoại.

Tôi đứng ngoài một lúc, hít sâu rồi gõ nhẹ ba tiếng.

Giọng nói bên trong dừng lại. “Vào đi.”

Đó là lần đầu tiên tôi gặp Trịnh Duy Khánh – Tổng giám đốc của Tân Thành, người đàn ông mà sau này, chỉ cần một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến tim tôi rung lên như có ai chạm nhẹ.

Anh cao, dáng người thẳng, giọng nói trầm thấp nhưng dịu. Mọi thứ ở anh đều gọn gàng và chuẩn mực – kể cả ánh mắt.

Tôi cúi chào, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Chào Tổng giám đốc, tôi là Lâm An Nhiên, trợ lý mới được phân về phòng anh.”

Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua tôi một giây, rồi dừng lại.

“Cô là người của phòng nhân sự đề cử?”

“Vâng.”

Anh gật đầu, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.

“Công việc của cô đơn giản: sắp xếp lịch trình, kiểm tra tài liệu, chuẩn bị cà phê. Mỗi sáng tám giờ mười phút, tôi cần một ly cà phê đen – không đường, không sữa, không đá. Ghi nhớ được chứ?”

Tôi mím môi cười.

“Dạ, tôi sẽ nhớ.”

Tôi nghĩ, chỉ là cà phê thôi mà, có gì khó.

Nhưng sáng hôm sau, khi anh nhấp ngụm đầu tiên, khẽ nhíu mày, tôi mới hiểu ra: có những điều nhỏ đến mấy cũng chứa cả thế giới bên trong.

“Cà phê đen, nhưng hạt này là arabica, không phải robusta.”

Tôi đứng yên, tim đập thình thịch. “Tôi xin lỗi, tôi sẽ pha lại.”

Anh khẽ thở ra, giọng không nặng cũng chẳng nhẹ: “Không cần. Lần sau chú ý.”

Tôi gật đầu, lặng lẽ ghi chú vào sổ: Tổng giám đốc thích robusta – vị đắng, hậu ngọt nhẹ.

Tôi không ngờ, từ ngày đó, mùi cà phê robusta lại trở thành hương quen thuộc nhất trong cuộc sống của tôi.

Những ngày sau, tôi học cách quan sát anh.

Anh có thói quen mở cửa sổ khi trời âm u, thích cầm bút bi màu đen thay vì bút ký mực, và mỗi khi mệt, anh day nhẹ thái dương bằng tay trái.

Tôi không cố tình ghi nhớ, chỉ là… có những điều, một khi nhìn thấy, tim tự động khắc sâu.

Buổi trưa thứ năm, anh ra ngoài họp, tôi ở lại dọn lại bàn làm việc. Trong ngăn kéo anh, tôi tình cờ thấy một chiếc hộp nhỏ bằng nhung, bên trong là chiếc nhẫn bạc sáng.

Trên nắp hộp có khắc một cái tên: Tố Vy.

Tôi khựng lại, rồi vội khép ngăn kéo.

Thì ra, anh đã có người khác.

Và tôi – người vẫn cẩn thận chọn từng ly cà phê cho anh – chưa từng có vị trí nào trong thế giới ấy.

Chiều hôm đó, khi anh trở về, áo sơ mi anh hơi ướt vì mưa, tóc rối, vẻ mệt mỏi.

Tôi đặt trước mặt anh ly cà phê nóng, vừa đúng vị anh thích.

Anh khẽ nhấp một ngụm, dừng lại, nhìn tôi:

“Hôm nay pha đúng rồi.”

Chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng tôi lại nghe tim mình đập lệch nhịp.

Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu đợi anh nói “đúng rồi” như một lời khen riêng dành cho tôi.

Ngày thứ mười làm việc, có người truyền tai nhau rằng “Trợ lý mới của Tổng giám đốc khéo lấy lòng lắm, nghe nói pha cà phê vừa miệng sếp.”

Tôi nghe, chỉ cười.

Nhưng buổi chiều hôm đó, anh gọi tôi vào phòng.

“Có người nói cô đang muốn tiến thân bằng việc lấy lòng tôi.”

Tôi sững lại. “Tôi… không có.”

Anh dựa lưng vào ghế, giọng trầm: “Tôi biết. Nhưng trong công ty, không ai quan tâm đúng sai. Cô chỉ cần làm tốt việc, đừng để họ có cớ.”

Tôi khẽ gật đầu.

Và khi tôi quay đi, anh bỗng nói thêm:

“Cà phê hôm nay, cô cho hơi nhiều nước.”

Tôi mím môi cười, đáp khẽ: “Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm.”

Không hiểu sao, câu nhắc nhở ấy khiến tôi thấy yên lòng hơn cả trăm lời bênh vực.

Một buổi sáng khác, khi tôi đặt ly cà phê xuống bàn, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên mặt anh. Ánh sáng ấy khiến đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mềm hơn – không còn là người sếp lạnh lùng, mà là một người đàn ông đang trầm ngâm giữa hai cốc cà phê: một đen đặc, một nhạt hơn.

Tôi hỏi: “Tôi pha nhầm sao ạ?”

Anh lắc đầu, chỉ khẽ nói: “Không, chỉ là… có người từng thích vị nhạt hơn.”

Tôi không hỏi “ai”.

Chỉ khẽ mỉm cười, rồi xoay người ra ngoài.

Nhưng trong lòng, vị đắng của cà phê hôm ấy không còn nằm trên đầu lưỡi – mà nằm sâu trong ngực.

Một tuần sau, tôi gặp cô ấy – Trịnh Tố Vy, vị hôn thê của anh.

Cô đến công ty, cao, đẹp, kiêu kỳ, với đôi mắt khiến người khác vừa nhìn đã thấy bản thân kém cỏi.

Khi tôi rót nước, cô liếc qua, giọng nhẹ nhưng sắc:

“Anh ấy không thích mùi hoa nhài. Cô dùng nước hoa khác đi.”

Tôi khựng lại. “Vâng, tôi sẽ đổi.”

Cô cười nhạt, giọng nhỏ đến mức chỉ tôi nghe:

“Người như cô, khéo hiểu lòng người thật đấy.”

Tôi không đáp.

Chỉ biết buổi tối hôm ấy, khi về đến nhà, tôi mở tủ, đổi sang loại nước hoa mùi vani dịu.

Không phải để vừa lòng cô ta, mà vì… tôi sợ anh sẽ thấy khó chịu.

Tối đó, tôi nằm nhìn trần nhà, đầu óc trống rỗng.

Tôi tự hỏi, cảm giác này gọi là gì?

Là ngưỡng mộ, là quý mến, hay là thứ gì đó tôi không nên có?

Tôi biết rõ ràng mình đang bước đến gần một người đã có nơi để về. Nhưng trái tim… lại ngoan cố tiến thêm một bước.

Chỉ một bước thôi, cũng đủ để thành sai lầm.

Sáng hôm sau, khi tôi đặt ly cà phê xuống bàn, anh ngẩng lên nhìn.

“Mùi hương hôm nay khác.”

Tôi khẽ gật. “Tôi đổi rồi. Mùi hoa nhài có vẻ… không hợp lắm.”

Anh nhìn tôi vài giây, rồi nói khẽ:

“Ừ, mùi này dễ chịu hơn.”

Tôi mỉm cười, cúi đầu.

Chỉ vậy thôi, nhưng tim tôi lại ấm lên một cách kỳ lạ.

Có lẽ, tôi không bao giờ định chen vào thế giới của anh.

Chỉ là, khi anh mệt, tôi muốn ở đó – đặt trước mặt anh một ly cà phê đúng vị, lặng lẽ rót chút yên bình vào ngày dài.

Không hơn, không kém.

Chỉ tiếc là… trong tình cảm, đôi khi “không hơn không kém” lại chính là khoảng cách không bao giờ với tới.

Và tôi, từ ngày bước vào căn phòng kính ấy, đã bắt đầu một hành trình chỉ có một lối đi:

Yêu một người mà mình không bao giờ được phép yêu.

“Anh không biết đâu, có những buổi sáng em pha cà phê chỉ để nghe tiếng anh nói ‘Cảm ơn’.”

Nhưng dường như, anh chưa bao giờ thật sự nghe thấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×