Văn phòng Tân Thành lúc nào cũng sáng rực ánh đèn trắng, lạnh lẽo như một thứ quy tắc bất thành văn: ở đây, không có chỗ cho cảm xúc.
Nhưng chính trong cái không khí ấy, tôi lại đang học cách giấu đi trái tim mình – bằng những tách cà phê, những cuộc họp, và cả những ánh nhìn lặng lẽ không dám dừng quá lâu.
Buổi sáng thứ Hai, khi tôi bước vào, tiếng bàn tán đã râm ran khắp phòng thư ký.
“Nghe nói cuối tuần Tổng giám đốc không về cùng tiểu thư Tố Vy, mà ở lại công ty đến tối.”
“Chắc lại bận thôi, anh Khánh công việc nhiều mà.”
“Bận gì chứ? Tôi thấy có người nói, tối hôm đó đèn phòng giám đốc vẫn sáng. Còn ai ở lại công ty được trễ đến vậy ngoài cô trợ lý mới?”
Không cần nhìn, tôi cũng biết họ đang nói về ai.
Tôi mím môi, giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục dọn bàn làm việc.
Tách cà phê trong tay run nhẹ, vài giọt sánh ra mép cốc, nóng rát đầu ngón tay.
Một cô đồng nghiệp ghé tai người khác, khẽ nói:
“Đúng là khéo lấy lòng. Chắc chẳng mấy mà leo lên được vị trí khác.”
Tiếng cười khẽ vang lên, mảnh như kim.
Tôi chỉ cười nhạt.
Có những lúc, im lặng chính là cách duy nhất để giữ lại chút tự trọng.
Buổi sáng hôm ấy, tôi vẫn mang cà phê lên cho anh như thường lệ.
Khi đặt ly xuống bàn, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi, hơi cau mày.
“Cô sao thế? Tay bị bỏng à?”
Tôi giật mình, vội rụt tay lại. “Không… chỉ là nóng thôi.”
Anh im một lúc, rồi khẽ nói:
“Lần sau, nếu bị, nhớ xử lý ngay. Đừng giấu.”
Tôi gật đầu.
Nhưng trong ánh mắt anh lúc đó, có một thoáng dịu dàng lạ lùng – đủ để tôi biết, anh đã thấy rõ vết đỏ trên đầu ngón tay mình.
Chiều hôm đó, công ty tổ chức buổi họp nội bộ. Tôi ngồi ở hàng cuối, ghi chép theo thói quen.
Anh ngồi giữa, dáng nghiêm nghị, đôi mắt sâu lắng nhìn thẳng vào màn hình chiếu.
Đến phần báo cáo của tôi, không khí trong phòng bỗng yên ắng hơn thường.
Tôi trình bày từng slide, giọng đều đặn, nhưng từ hàng ghế đầu, có tiếng xì xào nhỏ:
“Giọng cô ta ngọt thật, chắc được lòng sếp lắm.”
Tôi hơi khựng lại, tim đập lệch nhịp, nhưng vẫn cố hoàn thành.
Khi kết thúc, anh là người lên tiếng trước:
“Bản báo cáo tốt. Cách trình bày logic.”
Chỉ một câu đơn giản, nhưng tôi nghe thấy tiếng bàn phím dừng gõ, và vài ánh nhìn ném về phía tôi.
Cảm giác như mình đang đứng giữa tâm bão, mà chẳng có chiếc ô nào để che.
Tan họp, tôi dọn tài liệu thì anh gọi lại:
“An Nhiên.”
Tôi quay lại, khẽ đáp: “Vâng?”
Anh hơi ngập ngừng, rồi hỏi:
“Nhân viên trong phòng… có làm khó cô không?”
Tôi lắc đầu. “Không đâu ạ. Mọi người tốt lắm.”
Anh nhìn tôi một lúc lâu, như đang đọc những điều tôi không nói ra.
Cuối cùng, anh chỉ gật nhẹ. “Nếu có chuyện gì, cứ nói thẳng. Tôi không thích nghe lời đồn.”
Tôi mỉm cười, giọng nhỏ như gió:
“Nhưng đôi khi, lời đồn lại nhanh hơn sự thật.”
Anh im lặng, ánh mắt thoáng trầm xuống.
Tối hôm ấy, tôi xuống bãi xe muộn. Trời lại mưa, cơn mưa nhỏ như hạt bụi.
Tôi không mang ô, chỉ đứng dưới mái hiên, nhìn những vệt nước loang trên nền xi măng.
Một chiếc ô đen mở ra trước mặt, giọng anh vang lên phía sau:
“Lần nào mưa cô cũng không mang ô à?”
Tôi giật mình, quay lại. Anh đứng đó, áo vest sẫm màu, vai dính vài giọt nước, vẻ mặt bình thản.
“Tôi… không nghĩ mưa sẽ đến sớm vậy.”
“Lên xe đi, tôi đưa về.”
Tôi lắc đầu. “Không cần đâu ạ. Nhà tôi gần.”
“Trễ thế này, không an toàn.” – Giọng anh thấp, không phải ra lệnh, mà như một sự quan tâm có phần vô thức.
Cuối cùng, tôi ngồi ghế phụ, hai tay ôm chặt túi xách, cố giữ bình tĩnh.
Ngoài cửa sổ, phố xá lướt qua, ánh đèn phản chiếu trong kính, hòa cùng tiếng mưa tí tách.
Trong không gian nhỏ, mùi cà phê từ áo anh thoảng nhẹ – hương robusta quen thuộc mà tôi vẫn pha mỗi sáng.
Tôi khẽ hỏi:
“Anh… không về cùng cô Tố Vy sao?”
Anh đáp, mắt nhìn thẳng:
“Cô ấy bận việc riêng. Còn cô, đi làm một mình mãi thế này không sợ à?”
Tôi mỉm cười. “Tôi quen rồi.”
Anh không nói thêm.
Chỉ có tiếng gạt mưa đều đặn, và một khoảng im lặng kéo dài đến tận khi xe dừng lại trước khu nhà tôi.
Tôi cúi đầu, khẽ nói:
“Cảm ơn anh. Lần sau tôi sẽ tự đi.”
Anh nhìn tôi qua gương, giọng trầm:
“Lần sau, nhớ mang ô.”
Sáng hôm sau, khi tôi đến công ty, đã có người đặt trên bàn tôi một chiếc ô màu trắng, gấp gọn, kèm tờ giấy nhỏ:
“Đừng quên lời hứa.”
Bút ký: T.D.K.
Tôi cầm tờ giấy, ngẩn người một lúc lâu.
Không hiểu vì sao, nụ cười cứ tự nhiên xuất hiện, dù tôi biết rõ, món quà nhỏ này – nếu ai thấy – có thể lại trở thành ngọn lửa mới cho đống tin đồn chưa kịp tàn.
Buổi trưa, khi tôi đang ăn cùng mấy đồng nghiệp, một cô hất cằm về phía tôi, nói với giọng nửa đùa nửa thật:
“Trợ lý An Nhiên được Tổng giám đốc quan tâm ghê ha, còn tặng ô nữa chứ.”
Mọi người cười ồ.
Tôi im lặng, cúi đầu gắp miếng rau.
Đột nhiên, giọng nam trầm thấp vang lên phía sau:
“Có gì vui thế?”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Tổng giám đốc Trịnh Duy Khánh đứng ngay cửa, ánh mắt quét qua bàn ăn.
Không ai dám nói gì.
Anh nhìn tôi một thoáng, rồi bình thản nói:
“Cái ô đó là quà công ty gửi tặng toàn bộ nhân viên nữ trong khối văn phòng. Có lẽ An Nhiên nhận sớm hơn.”
Nói xong, anh rời đi.
Mãi đến khi bóng anh khuất sau hành lang, cả phòng mới thở phào.
Một cô đồng nghiệp thốt lên:
“Hèn chi, sếp quan tâm thế, tôi tưởng thật…”
Tôi chỉ khẽ cười, nhưng tim lại đập loạn nhịp.
Bởi tôi biết rõ – không có ai khác nhận được chiếc ô màu trắng như tôi cả.
Buổi chiều, khi tôi mang hồ sơ vào, anh vẫn đang ký giấy tờ.
Tôi đặt tập tài liệu xuống bàn, ngập ngừng:
“Cảm ơn anh… vì chuyện lúc trưa.”
Anh dừng bút, ngẩng lên:
“Không cần cảm ơn. Tôi chỉ không thích để nhân viên mình bị hiểu lầm.”
Tôi cúi đầu. “Vâng.”
Một lát sau, anh lại nói thêm, giọng khẽ hơn:
“Cô không cần bận tâm những gì người khác nói. Trong công việc, chỉ có đúng và sai. Không có lời đồn.”
Tôi nhìn anh, trong lòng thoáng ấm lên.
“Nhưng nếu… có người thật sự quan tâm thì sao?” – Tôi khẽ hỏi.
Anh im lặng, ánh mắt tối lại.
Một lúc lâu, anh mới đáp:
“Vậy thì… người đó phải học cách im lặng, trước khi khiến cả hai cùng tổn thương.”
Tối hôm đó, tôi về muộn. Mưa lại rơi, y như hôm trước.
Tôi mở chiếc ô trắng, bước đi dưới ánh đèn đường.
Mỗi bước chân đều vang nhẹ trong nước.
Tôi ngẩng lên, trời không sao, chỉ có mưa – lặng lẽ như những cảm xúc chẳng thể nói ra.
Và tôi biết, dù có cố giữ khoảng cách thế nào, thì trong một khoảnh khắc nào đó, chúng tôi đều đã lỡ chạm vào tim nhau.
Một cái chạm nhỏ thôi… cũng đủ để mọi thứ sau này không thể quay lại như trước.
“Nếu có ai hỏi em, khi nào bắt đầu thích anh, em sẽ nói – có lẽ là từ chiếc ô trắng hôm ấy.”