Hai tháng trôi qua kể từ khi tôi rời công ty.
Quán cà phê nhỏ của mình nằm trong một con hẻm yên tĩnh, ánh sáng ấm áp và mùi cà phê quen thuộc đã trở thành một phần của cuộc sống mới.
Mỗi ngày, tôi pha cà phê, nhìn khách qua cửa kính, nghe tiếng chuông cửa vang lên leng keng, lòng nhẹ nhàng nhưng không tránh khỏi nỗi nhớ.
Và rồi, ngày hôm ấy, một email bất ngờ đến:
“Dự án hợp tác giữa AK Group và công ty tư vấn nội thất của cô đã được duyệt. Vui lòng tham dự cuộc họp đầu tiên vào ngày mai, 9h sáng. – Phòng Nhân sự AK Group.”
Tôi dừng tay, nhấp môi.
Cảm giác quen thuộc ùa về: tên công ty, chữ ký, những cuộc họp, tiếng bước chân anh.
Tôi tự nhủ: Chỉ là công việc thôi. Cố gắng bình tĩnh.
Sáng hôm sau, tôi bước vào phòng họp tại AK Group, vẫn là ánh sáng trắng lạnh lẽo, vẫn là không khí nghiêm túc quen thuộc.
Và ở đầu bàn, anh ngồi đó – dáng người cao, áo sơ mi trắng, cà vạt chưa cài, ánh mắt thoáng nghi ngờ khi thấy tôi.
Tôi hít một hơi sâu, cất giọng:
“Chào anh, tôi là Lâm Nhiên – phụ trách dự án hợp tác.”
Anh gật nhẹ. “Chào cô. Vui mừng vì cô vẫn nhận dự án này.”
Giọng anh vẫn trầm, nhưng có chút gì đó – tôi không đoán được – có thể là niềm vui, hoặc là bất ngờ.
Buổi họp bắt đầu.
Tôi trình bày kế hoạch, slide sau slide, số liệu, ý tưởng, tất cả đều chuẩn xác như bao dự án khác.
Anh chăm chú nhìn, đôi khi gật đầu, thỉnh thoảng ghi chú.
Những cử chỉ quen thuộc khiến tim tôi bồn chồn.
Khi đến phần thảo luận, một đồng nghiệp từ phía công ty anh hỏi:
“Dự án sẽ hoàn thành trong bao lâu?”
Tôi trả lời, giọng đều đặn, cố gắng bình tĩnh:
“Dự kiến ba tháng, nhưng có thể rút ngắn nếu phối hợp nhịp nhàng.”
Anh nhìn tôi một lúc, rồi hỏi:
“Ba tháng… và cô sẵn sàng làm việc trực tiếp với chúng tôi suốt thời gian này chứ?”
Tôi mỉm cười:
“Vâng, tôi đã chuẩn bị.”
Ánh mắt anh dừng lại trên bàn tay tôi, thoáng chạm qua tấm giấy ghi chú.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi thấy anh – không phải là sếp cũ, không phải là người đàn ông tôi từng yêu thầm – mà là một đồng nghiệp đối tác, nghiêm túc và cũng gần gũi đến lạ.
Cuộc họp kết thúc.
Mọi người rời phòng, chỉ còn tôi và anh.
“Chúng ta sẽ làm việc thường xuyên,” anh nói, giọng đều nhưng hơi khàn.
“Tôi… tôi nghĩ mình cần thời gian để thích nghi với sự trở lại này,” tôi đáp.
Anh khẽ cười, ánh mắt thoáng dịu:
“Không cần quá áp lực. Cứ như trước đây thôi.”
Nhưng “như trước đây” sao có thể?
Trước đây, tôi là trợ lý, chỉ biết lặng im bên anh. Bây giờ, tôi là đối tác, phải đứng ngang hàng, vẫn cảm giác tim mình vừa quen vừa xa lạ.
Buổi trưa, anh đề nghị đi ăn cùng đội dự án.
Trên bàn, tôi và anh ngồi đối diện, cạnh nhau nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ.
Anh nói về dự án, về những yêu cầu mới, giọng điệu nghiêm túc.
Tôi trả lời, giải thích các chi tiết, thỉnh thoảng nhìn qua khung cửa sổ, thấy ánh nắng chiếu lên mái tôn phản chiếu xuống mắt anh.
Rồi bất chợt, anh hỏi:
“Cô vẫn nhớ buổi sáng pha cà phê cho tôi chứ?”
Tôi hơi sững, mỉm cười. “Có chứ. Nó giúp tôi quen với nhịp sống của công việc.”
Anh nhìn tôi, im lặng một chút, rồi gật nhẹ.
“Đúng. Và bây giờ, không còn cà phê buổi sáng nữa, tôi mới thấy… thiếu vắng.”
Tôi không biết nên đáp sao.
Chỉ biết tim mình đập nhanh hơn, như thể cả hai đang đi qua một sợi dây mảnh, vừa gần vừa xa.
Chiều hôm đó, sau cuộc họp nội bộ, anh gọi tôi ra ngoài hành lang.
“Chúng ta có thể đi uống nước không?” – Anh hỏi.
“Uống nước?” – Tôi hơi ngạc nhiên.
“Đúng. Chỉ một tách nước, tôi muốn nghe cô nói thêm về dự án.”
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đi ra quán cà phê tầng trệt.
Anh gọi một ly espresso, tôi gọi latte, đặt bàn bên cửa sổ nhìn ra sân.
Khoảng không im lặng.
Tôi cảm nhận được anh – không phải sếp, cũng không phải người xa lạ – mà là người đàn ông đã từng bước vào tim tôi, bây giờ quay lại, nhưng trong vai trò khác.
Anh phá vỡ im lặng trước:
“Cô… thay đổi nhiều. Không còn là trợ lý nhỏ bé nữa.”
Tôi mỉm cười, giọng dịu:
“Cũng nhờ anh đã dạy tôi quá nhiều.”
Anh nhìn tôi, đôi mắt thoáng ấm:
“Không… Tôi chỉ nhận ra cô quan trọng hơn tôi tưởng.”
Tim tôi nghẹn lại, nhưng cố giữ vẻ bình thường.
“Tôi sẽ cố gắng hoàn thành dự án tốt nhất.”
Anh gật đầu, giọng trầm:
“Đừng chỉ vì công việc… Đôi khi, cảm xúc cũng cần được lắng nghe.”
Ngày hôm sau, dự án chính thức bắt đầu.
Mỗi lần trao đổi, anh vẫn nghiêm túc, nhưng luôn để ý những chi tiết nhỏ nhất – ánh mắt tôi, cách tôi ghi chú, từng tách cà phê mang lên bàn.
Cảm giác quen thuộc nhưng xa lạ, khiến tôi vừa hạnh phúc vừa bối rối.
Một lần, khi tôi đưa bản hợp đồng cuối cùng, anh nhìn tôi, giọng trầm:
“Cô đã thay đổi… nhưng vẫn giữ những thói quen nhỏ, khiến tôi nhớ.”
Tôi chỉ khẽ cười, cúi đầu.
Khoảnh khắc ấy, chúng tôi cùng im lặng, nhưng cả hai đều biết – mọi thứ đang dần rơi vào đúng vị trí.
Buổi tối, khi tôi rời công ty, anh không nói gì, chỉ đứng đó nhìn theo tôi.
Tôi bước ra cổng, mưa bất chợt rơi.
Anh vội mở ô che cho tôi, giọng trầm:
“Đừng vội về, tôi đi cùng.”
Tôi nhìn anh, lòng bồi hồi.
Bấy lâu nay, tôi tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc – mình đã rời công ty, rời anh – nhưng giờ đây, khoảng cách cũ như tan đi.
Chỉ còn lại hai con người, đứng giữa mưa, nhìn nhau, chưa nói gì, nhưng tim đã bắt đầu lên tiếng.
Khoảng cách giữa hai người không phải do địa lý hay thời gian, mà là do những gì chưa kịp thốt ra. Khi gặp lại, mọi thứ đều bắt đầu… từ ánh mắt đầu tiên.