Sáng hôm sau, Ngọc Diệp thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa háo hức. Ngôi nhà vẫn yên ắng, chỉ có tiếng chim hót ngoài sân. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải chuẩn bị tinh thần để đối mặt với “ông anh rể nghiêm nghị” trong công ty.
Vừa bước chân vào phòng họp, cô đã thấy Huy Khang đang đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhưng không kém phần tinh tế. Anh không hề cười, chỉ liếc qua cô một cái đủ để Ngọc Diệp cảm thấy hơi run.
“Đúng giờ. Tôi tán thưởng em một điểm.” Huy Khang nói, giọng khẽ nhếch cười nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị.
Ngọc Diệp mỉm cười, đáp lại bằng giọng hóm hỉnh: “Còn tôi thì chấm anh điểm 5 vì phong thái hơi… khó gần.”
Anh nhướng mày, đôi mắt lóe lên vẻ thách thức. “5? Tôi nghĩ em sẽ không dám nói vậy nếu không có bằng chứng.”
Cả phòng họp im lặng một chút, rồi đồng nghiệp bật cười. Không khí vừa căng thẳng vừa thú vị. Ngọc Diệp đặt tập tài liệu lên bàn, chuẩn bị cho cuộc họp.
“Chúng ta sẽ bắt đầu với dự án hợp tác với đối tác mới,” Huy Khang thông báo. “Tôi muốn nghe ý kiến của Ngọc Diệp trước.”
Ngọc Diệp không hề ngần ngại: “Theo tôi, hợp đồng hiện tại vẫn còn một số điểm rủi ro. Chúng ta nên đàm phán thêm về điều khoản thanh toán và quyền lợi pháp lý. Nếu không, công ty sẽ gặp vấn đề lâu dài.”
Huy Khang liếc cô, giọng cười khẽ: “Ồ, em dám thẳng thắn với tôi sao? Thật thú vị.”
Cuộc tranh luận nổ ra, từ những điểm nhỏ về chi tiết hợp đồng đến cách xử lý hợp tác. Mỗi lời nói đều sắc bén, vừa thể hiện năng lực vừa thách thức đối phương. Đồng nghiệp nhìn hai người, không khỏi ngạc nhiên vì “đụng nhau” mà lại hợp tác vô cùng ăn ý.
Giữa lúc căng thẳng, Huy Khang nheo mắt: “Em có chắc là cách này sẽ ổn không? Tôi không muốn dự án gặp rắc rối.”
Ngọc Diệp đáp lại, ánh mắt đầy quyết tâm: “Tôi đã tính toán kỹ, nhưng nếu anh có phương án tốt hơn, tôi sẵn sàng nghe.”
Anh cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đủ làm trái tim Ngọc Diệp rung động: “Em dám tranh luận trực tiếp với tôi… quả thật, khác với những cô gái mà tôi gặp trước đây.”
Buổi họp kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Dù căng thẳng, cả hai dần nhận ra sự phối hợp ăn ý, những ý tưởng bổ sung lẫn nhau, và một sự ngưỡng mộ âm thầm bắt đầu nảy sinh.
Kết thúc buổi họp, Ngọc Diệp đi ra ngoài hít thở không khí. Bất chợt, Huy Khang xuất hiện bên cạnh, tay cầm một tách cà phê. “Uống đi, em sẽ cần năng lượng cho buổi chiều.”
Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên, nhưng nhận lấy tách cà phê, lòng lại rộn ràng: “Cảm ơn… anh.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt nghiêm nghị nhưng khó giấu sự quan tâm: “Đừng để bản thân mệt mỏi. Dự án quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.”
Cô mỉm cười, lòng vừa xấu hổ vừa vui: “Anh… biết quan tâm người khác à?”
Huy Khang nhếch môi, như trả lời bằng ánh mắt đầy ý vị. “Đừng nghĩ rằng tôi chỉ nghiêm nghị. Nhưng đừng quá kỳ vọng, tôi không phải người dễ bộc lộ cảm xúc.”
Ngọc Diệp cười khẽ, tự nhủ: “Anh rể này, khó gần mà lại gây tò mò quá…”
Buổi chiều, khi cô ngồi vào bàn làm việc, ánh mắt vô thức tìm Huy Khang. Anh vẫn đang xử lý tài liệu bên kia phòng, nghiêm nghị, tập trung, nhưng đôi lúc liếc về phía cô. Mỗi ánh nhìn khiến tim Ngọc Diệp loạn nhịp, cảm giác vừa khó chịu vừa thích thú trỗi dậy.
Ngày đầu tiên trong công ty đã kết thúc. Ngọc Diệp biết rằng mối quan hệ giữa cô và Huy Khang sẽ không đơn giản. Hai người, với những xung đột, thách thức, và cả sự ngưỡng mộ âm thầm, vừa tạo ra khoảng cách vừa hình thành một mối liên kết khó giải thích.
Trước khi ra về, Huy Khang tiến lại gần cô, giọng trầm nhưng đầy ẩn ý: “Ngày mai, em chuẩn bị tinh thần. Tôi sẽ thử thách em lần nữa.”
Ngọc Diệp cười, ánh mắt long lanh: “Tôi đã sẵn sàng. Nhưng anh cũng đừng nghĩ sẽ dễ dàng đâu.”
Và như thế, ngày trở về quê hương không chỉ là sự trở lại của Ngọc Diệp với công việc, mà còn mở ra một chương mới – nơi những trận cãi, ánh mắt trêu đùa và cảm xúc khó tả giữa cô và anh rể nghiêm nghị sẽ bắt đầu dệt nên câu chuyện tình yêu không ngờ.