Sáng hôm sau, Ngọc Diệp bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Ngay khi vừa ngồi xuống bàn, cô đã nghe tiếng Huy Khang gọi từ đầu phòng:
“Ngọc Diệp, hôm nay anh muốn em kiểm tra lại báo cáo tài chính trước khi trình bày với đối tác.”
Ngọc Diệp nhướn mày, cầm tập hồ sơ lên: “Em đã rà soát từ tối qua rồi. Nếu có vấn đề gì, chắc chắn sẽ phát hiện.”
Huy Khang đi tới bàn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Chỉ là anh muốn chắc chắn thôi. Đừng để sai sót làm tổn hại uy tín công ty.”
Câu nói tưởng như bình thường, nhưng giọng điệu đầy quyền lực khiến Ngọc Diệp không chịu nổi: “Anh… không cần kiểm tra kỹ đến vậy đâu. Em làm việc này không phải lần đầu, và em cũng không muốn bị coi thường.”
Huy Khang dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Xem ra em vẫn chưa hiểu ý tôi. Không phải coi thường, mà là trách nhiệm. Nếu em muốn giữ vị trí này, phải chứng minh rằng em xứng đáng.”
Ngọc Diệp cảm thấy nhịp tim đập nhanh, má nóng bừng lên: “Xứng đáng hay không, em tự biết mình làm tốt. Anh đừng cứ nhìn tôi như… một cô gái non nớt mà phán xét.”
Đồng nghiệp xung quanh nhìn hai người, không dám xen vào. Không khí căng như dây đàn.
Huy Khang hơi nhếch môi: “Ồ, em dám đối đáp trực tiếp với tôi… Thật thú vị.”
Ngọc Diệp cười khẩy: “Thật thú vị chứ! Ít ra em còn dám bảo vệ quan điểm của mình.”
Cuộc cãi nhau nhanh chóng leo thang, từ chi tiết tài chính đến chiến lược hợp tác, từng câu từng chữ như những mũi tên nhọn lao vào nhau. Thỉnh thoảng, cả hai đồng thời nói cùng lúc, tiếng nói chồng lên nhau, khiến không khí phòng họp vừa căng thẳng vừa hài hước.
Một đồng nghiệp nhỏ giọng với người bên cạnh: “Hai người này… đúng là trời sinh một cặp tranh cãi.”
Sau vài phút, Huy Khang bất ngờ hạ giọng: “Ngọc Diệp, nhìn em bây giờ… tôi thấy em trưởng thành hơn nhiều. Nhưng nếu muốn làm việc hiệu quả, hãy học cách lắng nghe.”
Ngọc Diệp hơi ngạc nhiên, nhưng không chịu thua: “Và anh… học cách tin tưởng người khác chứ không phải lúc nào cũng nghiêm nghị quá mức đi!”
Một khoảng lặng xảy ra, cả hai nhìn nhau, vừa tức giận vừa… khó tả. Huy Khang khẽ cười: “Tôi đoán em sẽ không dễ dàng khuất phục đâu.”
Ngọc Diệp đáp lại bằng một nụ cười tinh nghịch, ánh mắt lấp lánh: “Anh nghĩ tôi dễ bị khuất phục sao? Hãy thử đi, anh sẽ thấy.”
Cuộc tranh luận kết thúc khi sếp lớn đi qua, nhắc nhở: “Hai người này, hãy làm việc cùng nhau chứ đừng đấu khẩu suốt.”
Ngọc Diệp hít một hơi, ngồi xuống, lòng vẫn còn rộn ràng. Cô nhận ra, dù vừa bị thách thức, trái tim lại lạ lùng rung động trước cách anh rể nghiêm nghị nhưng không thiếu tinh thần hài hước pha chút ẩn ý.
Trong giờ nghỉ trưa, Huy Khang đi tới gần, đưa cô một ly cà phê: “Cậu đã chiến đấu xuất sắc. Nhưng lần sau… đừng để cảm xúc lấn át lý trí nhé.”
Ngọc Diệp nhận ly cà phê, ánh mắt lướt qua anh: “Anh cũng đừng cứ lúc nào cũng nghiêm nghị. Thỉnh thoảng… cười đi.”
Huy Khang nheo mắt, ánh mắt có chút lạ: “Cười? Tôi sẽ thử… nhưng đừng nghĩ tôi dễ dàng bị em chọc cười đâu.”
Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy làm tim Ngọc Diệp loạn nhịp, cảm giác vừa bực vừa thích thú lan tỏa khắp cơ thể. Cô tự nhủ: “Anh rể này… đúng là khó gần, nhưng cũng thật… cuốn hút.”
Buổi chiều, khi công việc trở lại nhịp bình thường, Ngọc Diệp không ngừng nhớ về ánh mắt tinh quái và nụ cười hiếm hoi của Huy Khang. Mỗi lần gặp nhau, xung đột lại nảy sinh, nhưng đồng thời cũng kéo gần hai người hơn theo một cách… khó giải thích.
Ngày đầu tiên cãi nhau “hết hồn” kết thúc, nhưng Ngọc Diệp biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Những trận cãi tiếp theo, những va chạm ngẫu nhiên và ánh mắt không lời sẽ dần dệt nên một mối quan hệ vừa căng thẳng vừa đầy sức hút.
Và trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy: có lẽ… anh rể này, sẽ khiến cô không thể nào bình thường được.