ánh sáng giữa thành phố

Chương 1: Ngày đầu ở công ty mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng Sài Gòn vẫn còn vương sương mờ, nhưng trong tòa nhà Ánh Dương Media, không khí đã nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Vy bước vào sảnh với chiếc cặp laptop nặng trĩu trên vai, cố kìm nhịp tim khi nghĩ đến ngày đầu tiên ở công ty mới. Cô thầm nhủ mình phải chuyên nghiệp, phải để lại ấn tượng tốt – nhưng trong lòng, cảm giác hồi hộp vẫn không thể nào che giấu.

Vy nhấn thang máy lên tầng 7, nơi phòng Marketing và Sáng tạo đang chờ cô. Cô vừa cúi xuống chỉnh dây giày, vừa nhìn màn hình điện thoại kiểm tra email, hoàn toàn không để ý đến người bước vào thang máy cùng mình.

“Ôi trời…”

Tiếng thốt lên khẽ vang lên khi cơ thể họ va chạm, làm Vy giật mình ngẩng lên. Trước mặt cô là một chàng trai cao ráo, áo sơ mi nhăn nhúm và ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò.

“Xin lỗi, tôi… tôi không nhìn thấy cô,” Vy vội vàng nói, tay ôm cặp laptop như để tự bảo vệ.

“Không sao, tôi cũng không để ý mà,” chàng trai đáp, nụ cười nhẹ nở trên môi, mang theo sự ấm áp lạ kỳ.

Cú va chạm nhỏ ấy không chỉ làm Vy xao xuyến một thoáng, mà còn khắc sâu hình ảnh anh trong tâm trí cô – một người lạ, nhưng lại khiến cô cảm thấy lạ lùng gần gũi.

Thang máy mở, cả hai cùng bước ra. Vy cố gắng đi thẳng, tránh ánh mắt anh, nhưng dường như ánh mắt Quân luôn tìm đến cô một cách tự nhiên. Tại cửa phòng Marketing, một vài đồng nghiệp vẫy tay chào Vy, và Quân cũng theo sát, giới thiệu với mọi người:

“Đây là Vy, đồng nghiệp mới của chúng ta. Chúng ta sẽ cùng nhau làm dự án sắp tới.”

Vy gật đầu, cố giữ nụ cười, nhưng trong lòng, tim cô vẫn đập nhanh. Sự ấn tượng ban đầu này – một chút vụng về, một chút bất ngờ – dường như sẽ theo cô suốt cả ngày.

Cả buổi sáng trôi qua trong những giới thiệu, làm quen, và thử nghiệm máy móc. Mọi thứ đều bận rộn và hơi áp lực, nhưng mỗi khi Vy nhìn thấy Quân – đang cúi đầu tập trung vào công việc – cô lại cảm thấy yên tâm một cách lạ lùng.

Buổi trưa, Vy lấy cốc cà phê nóng và bước ra ban công. Thành phố Sài Gòn nhộn nhịp, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy một khoảng lặng dịu dàng. Và rồi, không biết từ đâu, một giọng nói cất lên bên cạnh cô:

“Cà phê buổi sáng không thể thiếu, đúng không?”

Vy quay lại, nhìn thấy Quân đứng đó, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, ánh mắt đầy tinh nghịch. Cô chỉ biết cười, tim đập loạn nhịp, không biết từ lúc nào cảm giác hồi hộp ấy đã trở nên quen thuộc.

Ngày đầu tiên ở công ty mới khép lại, nhưng ấn tượng ban đầu với Quân đã ghi sâu trong Vy, mở ra một chương mới – không chỉ trong công việc, mà cả trong những cảm xúc còn chưa kịp nhận ra của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×