ánh sáng giữa thành phố

Chương 5: Trú mưa đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều Sài Gòn bỗng đổ cơn mưa như trút nước. Những hạt mưa to va vào kính cửa sổ công ty, khiến Vy giật mình. Cô chưa kịp chuẩn bị ô hay áo mưa, và tất nhiên không muốn về nhà với mái tóc ướt nhẹp.

Quân xuất hiện bên cạnh cô, chiếc ô gấp trong tay, ánh mắt thoáng chút lo lắng: “Cậu không có ô à? Đi cùng mình nhé, tránh mưa chút đã.”

Vy gật đầu, không dám nhìn thẳng vào anh. Cô theo Quân ra cổng, bước nhanh vào góc hiên để trú mưa. Không gian chật hẹp, mưa rơi ào ạt bên ngoài, chỉ còn lại hai người đứng cạnh nhau, hơi ấm từ chiếc ô nhỏ khiến trái tim Vy lạc nhịp.

Quân nở nụ cười nhẹ, giọng nói trầm nhưng dịu dàng: “Thời tiết Sài Gòn thất thường thật. Mưa bất chợt, nhưng đôi khi cũng hay, phải không?”

Vy ngẩng lên, nhìn anh, tim đập nhanh. “Đúng… đôi khi mưa lại khiến mọi thứ chậm lại, yên tĩnh hơn,” cô nói, giọng khẽ rung.

Khoảnh khắc ấy – hai người đứng sát nhau, nghe tiếng mưa rơi ào ạt, cảm giác cô đơn dường như tan biến. Vy bỗng kể về những ngày cô sống xa nhà, về những lúc cảm thấy trống trải, về những ước mơ bị bỏ quên. Quân lắng nghe, đôi mắt đầy sự đồng cảm và quan tâm.

“Cậu không cô đơn đâu. Dù xa nhà, có lẽ, chúng ta đều cần một nơi để nương tựa… và người để chia sẻ,” anh nói, ánh mắt dịu dàng như muốn chạm đến tâm hồn Vy.

Cô cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa, trái tim rung lên từng nhịp. Lời anh nói không chỉ là an ủi mà còn khiến Vy nhận ra rằng, lần đầu tiên trong một thời gian dài, cô cảm thấy được lắng nghe, được thấu hiểu.

Cơn mưa kéo dài hơn dự tính, nhưng cả hai không vội về. Họ đứng đó, trò chuyện về công việc, về những sở thích nhỏ, về những điều mà bình thường Vy chưa từng chia sẻ với ai. Cảm giác thân thuộc dần hình thành, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Khi cơn mưa dịu lại, Vy và Quân bước ra đường, đường phố bóng nước phản chiếu ánh đèn vàng, tạo thành một khung cảnh vừa lãng mạn vừa tĩnh lặng. Vy biết rằng khoảnh khắc trú mưa này sẽ in sâu trong tâm trí cô – không chỉ vì sự ấm áp của anh, mà còn vì lần đầu tiên cô dám mở lòng với một người khác, dù là đồng nghiệp.

Trên đường về, Vy nhìn Quân, thấy anh thoải mái bước đi, nụ cười nhè nhẹ vẫn còn trên môi. Cô mỉm cười thầm, tim ấm áp. Một điều gì đó mới mẻ vừa bắt đầu – không vội vàng, không ồn ào, chỉ lặng lẽ len lỏi trong những ngày đầu cô ở công ty mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×