Ngày thứ mười lăm tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô biết hôm nay là một ngày quan trọng, không chỉ với dự án mà còn với một drama nhỏ bất ngờ trong công ty mà cô chưa lường trước.
Cô đứng trước gương, chỉnh trang trang phục công sở, vừa thanh lịch vừa chuyên nghiệp. Trong lòng, cô tự nhủ: “Hãy bình tĩnh. Hôm nay, anh ấy sẽ để mắt đến mình. Nhưng… liệu có sự cố gì xảy ra không?”
Buổi sáng, cô đến công ty sớm hơn mọi ngày. Không khí tại văn phòng có vẻ khác lạ, các đồng nghiệp rôm rả bàn tán về một sự kiện nhỏ nhưng gây tò mò. Khi Lâm Tâm Nhã bước vào phòng làm việc, cô cảm nhận được một sự căng thẳng lạ thường.
Hạ Quân Thần xuất hiện đúng giờ, vẫn trong bộ vest đen chỉnh tề, ánh mắt nghiêm túc nhưng lộ vẻ quan tâm đặc biệt khi nhìn cô:
“Chuẩn bị xong chưa?” Anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Dạ… em đã chuẩn bị xong ạ,” cô trả lời, tim đập nhanh.
Anh gật đầu, ánh mắt liếc qua các đồng nghiệp đang tụ tập: “Hôm nay có vài tình huống cần bạn chú ý. Hãy làm việc cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót.”
Cô gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có một chút hồi hộp.
Buổi họp sáng bắt đầu. Lâm Tâm Nhã trình bày phần báo cáo dự án, mọi thứ diễn ra suôn sẻ. Tuy nhiên, giữa buổi, một đồng nghiệp nam khác bất ngờ đặt câu hỏi mang tính chất so sánh và giễu cợt, làm cô hơi bối rối trước mặt mọi người:
“Phần này có lẽ còn thiếu thực tế. Không biết cô có đảm bảo kết quả sẽ đạt như kỳ vọng CEO Hạ không?”
Cô hơi lúng túng, lời nói đứt quãng, tim đập nhanh. Cô nhìn ra phía Hạ Quân Thần, và thấy anh đứng dậy, bước tới, ánh mắt sắc bén nhưng dịu dàng hướng về cô:
“Cô ấy có khả năng và kinh nghiệm cần thiết. Tôi tin tưởng vào phần trình bày và năng lực của cô ấy.”
Cô đỏ mặt, tim rung lên mạnh. Đồng nghiệp kia hơi ngạc nhiên, không ngờ CEO Hạ lại phản ứng nhanh và bảo vệ cô ngay lập tức.
Cuộc họp tiếp tục, nhưng những câu hỏi tinh vi từ đồng nghiệp kia khiến cô cảm thấy áp lực. Hạ Quân Thần đi sát bên, thỉnh thoảng cúi xuống nhắc nhở:
“Bình tĩnh. Trả lời từng câu hỏi một cách rõ ràng. Tôi đứng đây, bạn không phải lo lắng.”
Cô thầm nhủ: “Anh ấy… luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ mình. Tim mình như tan chảy.”
Cuối buổi họp, Hạ Quân Thần nhấc một tệp hồ sơ, đặt trước mặt cô:
“Xem kỹ lại những chi tiết này. Chúng ta sẽ gửi cho đối tác buổi chiều. Hãy làm tốt, tôi muốn bạn tự tin.”
Cô nhận tệp hồ sơ, ánh mắt chạm nhau, tim rung lên: mỗi hành động, mỗi ánh mắt của anh đều khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Buổi chiều, khi Lâm Tâm Nhã đang chỉnh sửa báo cáo, đồng nghiệp kia lại tiếp cận, tỏ thái độ khó chịu và trêu chọc:
“CEO Hạ quan tâm cô nhiều quá. Chắc là có đặc quyền gì đặc biệt nhỉ?”
Cô đỏ mặt, không biết trả lời sao. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Quân Thần bước tới, đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc bén:
“Đừng làm phiền cô ấy. Tập trung vào công việc của mình, nếu còn làm phiền, tôi sẽ xử lý.”
Đồng nghiệp kia im lặng, hơi sợ hãi, rút lui. Cô nhìn anh, tim rung lên, vừa an tâm vừa hạnh phúc: CEO Hạ luôn đứng ra bảo vệ cô trong mọi tình huống.
Sau khi mọi chuyện yên ổn, Hạ Quân Thần dẫn cô ra bên ngoài văn phòng, nơi có không gian yên tĩnh. Anh đưa cho cô một ly trà nóng:
“Uống đi. Bạn đã làm việc chăm chỉ suốt cả ngày.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh: “Dạ… em… em cảm ơn anh…”
Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Bởi vì tôi không muốn bạn mệt mỏi. Khi bạn ổn, tôi mới yên tâm.”
Cô cảm giác tim mình như tan chảy. Mỗi lời nói, mỗi hành động của anh đều khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Trên đường về, Hạ Quân Thần lái xe, nhưng thỉnh thoảng liếc sang cô, ánh mắt lấp lánh dịu dàng:
“Về nhà an toàn. Ngủ đủ giấc. Ngày mai còn nhiều việc quan trọng.”
Cô gật đầu, tim rung lên mạnh: “Dạ… em sẽ nhớ lời anh.”
Khi đến trước cửa nhà, anh quay lại nhìn cô:
“Ngủ ngon. Hãy để hôm nay là ngày bạn cảm thấy yên tâm và hạnh phúc.”
Cô đứng đó, bật cười một mình, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: “Ngày hôm nay, mọi sự cố trong công ty đều trở nên ngọt ngào nhờ anh ấy. Liệu từ giờ trở đi, anh sẽ còn làm gì để trái tim mình rung động?”