Sáng hôm đó, ánh nắng đầu ngày rọi qua khung cửa sổ, dịu dàng hắt lên bàn làm việc. Lâm Tâm Nhã đặt tách cà phê xuống, hít sâu một hơi. Hôm nay là ngày quan trọng — ngày dự án trọng điểm bước vào giai đoạn ký kết với đối tác chính. Cô biết, chỉ cần một sai sót nhỏ, công sức bao ngày sẽ đổ sông đổ biển.
Điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Hạ Quân Thần:
“Đừng lo. Tôi sẽ ở đó, cùng bạn.”
Chỉ một dòng ngắn ngủi thôi mà khiến tim cô run lên. Cô mím môi, vô thức khẽ cười. Người đàn ông ấy… luôn nói ít, nhưng mỗi chữ đều khiến tim cô mềm ra.
Phòng họp lớn sáng đèn. Các giám đốc, đối tác, truyền thông đều có mặt. Không khí trang trọng, căng thẳng. Lâm Tâm Nhã mặc một bộ vest trắng, tóc búi gọn, ánh mắt kiên định. Hạ Quân Thần ngồi ở vị trí trung tâm, lạnh lùng và uy nghiêm như mọi khi. Nhưng chỉ cần cô vô tình nhìn sang, ánh mắt anh liền dịu đi — ấm áp, sâu thẳm, như chỉ dành cho riêng cô.
Buổi ký kết diễn ra suôn sẻ cho đến khi một đối tác phụ bất ngờ nêu ra điều khoản thay đổi, yêu cầu bên Hoàng Đỉnh phải chịu thêm trách nhiệm tài chính nếu sản phẩm lỗi kỹ thuật. Không khí chùng xuống, vài người bắt đầu bàn tán nhỏ. Mắt cô hơi dao động, tim nhói. Nếu chấp nhận, rủi ro rất lớn. Nếu từ chối, hợp đồng có thể tan vỡ.
Cô quay sang Hạ Quân Thần, bắt gặp ánh mắt anh. Anh khẽ gật đầu — một ánh nhìn như truyền sức mạnh. Cô hít sâu, đứng lên, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
“Điều khoản đó bất lợi cho đôi bên. Chúng tôi đề xuất một phương án trung lập: nếu lỗi kỹ thuật xuất phát từ phía sản xuất, Hoàng Đỉnh sẽ chịu trách nhiệm; nếu từ phía đối tác, chúng tôi mong sự công bằng tương ứng. Như vậy cả hai cùng có lợi.”
Cả phòng im lặng vài giây. Rồi, vị đại diện đối tác gật đầu:
“Được. Tôi đồng ý.”
Những tiếng vỗ tay vang lên. Ánh mắt Hạ Quân Thần rực sáng. Anh đứng dậy, bước đến cạnh cô, giọng trầm thấp:
“Tốt lắm. Rất tốt.”
Mọi người chứng kiến cảnh anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt như có lửa, vừa kiêu ngạo vừa tự hào. Trong một thoáng, cả phòng họp như đông cứng — CEO lạnh lùng của Hoàng Đỉnh đang công khai bộc lộ sự quan tâm rõ ràng với nhân viên cấp dưới.
Khi buổi lễ kết thúc, mọi người tản ra, tiếng bàn tán râm ran. Cô cúi đầu, hơi lúng túng:
“Anh… làm vậy, mọi người sẽ hiểu lầm mất.”
Anh nghiêng người, nhìn cô chăm chú:
“Hiểu lầm gì? Tôi chỉ khen người có năng lực.”
“Nhưng anh vừa… đặt tay lên vai em trước mặt bao nhiêu người…”
Anh nhướng mày, ánh mắt hơi cong nơi khóe:
“Thì sao? Ai dám nói gì?”
Cô im lặng, không nói nên lời. Trái tim thì đập liên hồi, nóng rực trong lồng ngực. Hạ Quân Thần… đúng là không biết sợ gì cả.
Buổi chiều, phòng làm việc của cô tràn ngập hoa. Cả tầng 18 rì rầm:
“Ai tặng vậy trời?”
“Hoa hồng trắng cơ đấy… sang thật…”
“Chắc chị Tâm Nhã có người theo đuổi rồi…”
Cô bước đến bàn, thấy trên bó hoa có một tấm thiệp nhỏ:
“Người khiến cả cuộc họp sáng nay phải im lặng – xứng đáng được khen thưởng. – Hạ Quân Thần.”
Cô cắn môi, vừa tức vừa buồn cười.
“Anh ấy… đúng là…”
Nhưng trong lòng, hạnh phúc dâng lên ngọt lịm.
Chiều muộn, cô đang dọn bàn làm việc thì thư ký của anh gọi:
“CEO Hạ muốn gặp cô tại phòng tổng giám đốc.”
Cô hơi ngạc nhiên. Bước vào, căn phòng vẫn sáng, mùi cà phê nhẹ tỏa ra. Anh đang đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống thành phố lung linh đèn. Ánh sáng phản chiếu khiến dáng anh trầm tĩnh, vững vàng, đầy cuốn hút.
“Anh tìm em ạ?” — cô hỏi nhỏ.
Anh quay lại, ánh mắt dịu đi.
“Tôi có một chuyện muốn nói.”
Cô khẽ gật đầu, đứng đối diện anh, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước.
“Hôm nay, em làm rất tốt. Nhưng tôi muốn em nhớ, dù có thành công hay thất bại, chỉ cần em cố gắng, tôi đều ở bên cạnh.”
Cô mím môi, cảm giác sống mũi cay cay.
“Cảm ơn anh… Em chỉ sợ mình làm ảnh hưởng đến anh.”
“Em chưa bao giờ là gánh nặng.” — Anh ngắt lời, giọng trầm thấp. — “Ngược lại, mỗi khi nhìn thấy em đứng lên giữa khó khăn, tôi cảm thấy tự hào.”
Ánh mắt anh dừng lại nơi môi cô, sâu đến mức cô không dám thở. Không khí trong phòng đột nhiên đặc quánh, chỉ còn lại tiếng tim đập của cả hai.
“Anh… đừng nhìn em như vậy…” — cô khẽ nói, giọng run run.
“Vì tôi không kiềm chế được.” — Anh nói khẽ, bước lại gần, giọng càng lúc càng thấp. — “Em có biết mình đáng yêu đến mức nào không?”
Cô lùi một bước, lưng chạm tường. Ánh mắt anh như kéo cả thế giới về phía mình. Hạ Quân Thần đưa tay lên, khẽ vuốt một lọn tóc bên má cô.
“Từ giờ, đừng lo người khác nghĩ gì. Tôi không giấu nữa đâu, Tâm Nhã.”
Trái tim cô như ngừng đập. Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh. Trong đôi mắt ấy, là sự kiên định của người đàn ông đã quyết định công khai tình cảm, không e ngại, không do dự.
“Anh nói gì vậy…?”
“Anh thích em.” — Giọng anh khàn đi, như nén lại sau bao ngày. — “Rất thích. Và sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.”
Cô lặng người. Một giây, hai giây… rồi cô bật cười nhẹ, vừa run vừa nghẹn:
“Anh… nói thật sao?”
“Em nghĩ tôi đùa trong phòng tổng giám đốc à?” — anh nghiêng đầu, ánh mắt đầy dịu dàng.
Khoảnh khắc ấy, thế giới như ngừng lại. Cô chỉ biết tim mình đập thình thịch, mắt nóng lên, muốn nói gì đó mà không thể.
Buổi tối hôm ấy, cả tòa nhà đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mờ hắt từ văn phòng anh. Hạ Quân Thần đưa cô xuống sảnh. Không khí lạnh len vào tóc, anh khẽ nói:
“Em đói chưa?”
“Em… cũng hơi đói rồi.”
“Đi ăn cùng tôi. Xem như chúc mừng hợp đồng thành công.”
Anh không hỏi, mà gần như là mệnh lệnh dịu dàng.
Nhà hàng anh chọn là một nơi trên tầng cao, nhìn toàn cảnh thành phố. Ánh đèn vàng, tiếng nhạc nhẹ, không khí vừa sang trọng vừa ấm cúng. Khi phục vụ rót rượu, cô khẽ cười:
“Anh không sợ nhân viên bắt gặp sao?”
“Sợ gì? Tôi mời trợ lý thân cận nhất đi ăn thôi.” — anh nói, giọng pha chút trêu chọc.
Cô bật cười, nhưng tim lại đập nhanh. Cách anh nhìn cô, nói chuyện với cô, nhẹ mà sâu, khiến cô chẳng thể tách ra khỏi quỹ đạo của anh nữa.
Sau bữa ăn, anh lái xe đưa cô về. Trời đêm phủ đầy sao, những ngọn đèn đường vàng rực chạy dài hai bên. Cô tựa đầu bên cửa kính, khẽ nói:
“Anh Hạ… cảm ơn anh, vì hôm nay.”
Anh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh nói khẽ:
“Tâm Nhã, em có biết không… Khi em bước vào cuộc đời tôi, mọi thứ đều khác đi. Từng ngày, tôi thấy mình muốn bảo vệ em, muốn khiến em cười. Đó không phải là nghĩa vụ, mà là… một phần trong tôi rồi.”
Cô quay sang, ánh mắt chạm ánh nhìn của anh. Giữa không gian tĩnh lặng, chỉ có hơi thở của hai người, ấm và thật gần.
“Anh đang tỏ tình đấy à?” — cô nói khẽ, nửa đùa nửa thật.
“Nếu em coi đó là lời tỏ tình, thì đúng vậy.” — Anh mỉm cười, ánh mắt sáng lên trong bóng đêm.
Khi xe dừng trước cửa nhà, cô vẫn chưa xuống vội. Hai người im lặng vài giây, rồi cô nói, giọng nhỏ:
“Anh Hạ… em cần thời gian để suy nghĩ, được không?”
“Anh không ép. Chỉ cần em biết rằng, anh ở đây — chờ em.”
Cô gật đầu. Khi xoay người định bước xuống, anh khẽ nói thêm:
“Tâm Nhã.”
Cô quay lại, anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng dịu như gió:
“Đừng quên, hôm nay là ngày tôi chính thức công khai em với thế giới.”
Cô sững lại, rồi bật cười, nước mắt lăn dài không kìm được — vừa cảm động, vừa ngọt ngào đến nghẹt thở.
Tối ấy, trong căn phòng nhỏ của mình, cô nằm lặng trên giường, tim vẫn đập nhanh không kiểm soát nổi. Tin nhắn từ anh đến:
“Ngủ ngon. Giấc mơ đẹp nhất của anh là có em ở trong đó.”
Cô áp điện thoại lên ngực, khẽ thì thầm:
“Anh Hạ, anh đang khiến em chẳng còn lối thoát rồi…”