ánh sáng hoàng thịnh

Chương 19: Giấc Mơ Dưới Mưa


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa đêm rơi lộp độp trên khung cửa kính, từng giọt nước hòa lẫn vào ánh đèn thành phố phía xa, kéo theo chút lạnh lẽo và mờ ảo. Trong căn hộ cao tầng, Lâm Nhược Hy ngồi co ro trên ghế sofa, hai tay ôm gối, ánh mắt lơ đãng dán vào chiếc điện thoại vẫn im lìm. Tin nhắn cuối cùng của Dạ Thâm đã hơn hai tiếng chưa được trả lời.

Tối nay, hắn lại phải dự tiệc với đối tác. Một buổi tiệc mà cô vốn định đi cùng, nhưng đến phút cuối, hắn bảo:

“Em ở nhà nghỉ đi, anh về sớm.”

Nụ cười dịu dàng ấy của hắn vẫn in hằn trong trí nhớ cô, nhưng sao hôm nay, tim cô lại thấy bất an đến thế.

Cô kéo tấm chăn mỏng, bật tivi cho đỡ trống trải. Tiếng dẫn chương trình vang lên, nhưng tai cô chẳng nghe lọt chữ nào. Hình ảnh trong đầu chỉ có hắn — người đàn ông cao lớn, ánh mắt thâm trầm, lúc nào cũng ẩn chứa điều gì đó cô không chạm tới được.

Từ khi đến bên hắn, cuộc sống của cô như bước vào một thế giới khác: xa hoa, phức tạp, nhiều ánh nhìn soi mói. Cô quen với việc đi cạnh hắn trong những bộ váy sang trọng, quen với ánh đèn flash và những lời bàn tán. Nhưng đằng sau tất cả hào nhoáng ấy, là cảm giác cô luôn sợ đánh mất chính mình.

Đôi khi cô thấy hắn quá xa. Quá hoàn hảo, quá lạnh, quá ít khi nói thật lòng.

Còn cô, lại quá mềm yếu để dám hỏi: “Anh có thật sự cần em không?”

Mưa nặng hạt hơn.

Cô đứng dậy, bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Gió lạnh thổi tạt vào, khiến làn tóc cô bay rối tung. Từ xa, ánh đèn xe nối dài thành dòng sáng mờ, và giữa muôn vạn ánh đèn ấy, cô tưởng tượng hắn đang trở về — dáng người cao thẳng, áo vest sẫm màu, đôi mắt sâu không đáy.

Cô bật cười nhẹ.

“Lâm Nhược Hy, mày đang mơ mộng gì thế này…”

Nhưng ngay giây đó, chuông cửa vang lên.

Cô sững người. Ai đến vào giờ này?

Cửa mở ra, và người đứng trước mặt cô không ai khác ngoài Dạ Thâm.

Hắn ướt đẫm, áo sơ mi dính vào người, nước mưa chảy dọc theo đường viền khuôn mặt lạnh lùng. Trong đôi mắt đen sâu ấy, dường như có cả cơn mưa đang xoáy tròn.

“Anh...” — giọng cô khẽ run — “Sao anh lại... không gọi em ra đón?”

Hắn không đáp, chỉ bước vào, kéo cô vào lòng. Mùi mưa, mùi rượu nhẹ và hương nước hoa quen thuộc hòa quyện trong hơi thở hắn.

“Anh nhớ em.” — Hắn thì thầm, giọng khàn đặc.

Cô sững lại, cảm giác như cả người hóa mềm trong vòng tay hắn. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô nghe được ba chữ thật lòng từ người đàn ông này.

“Anh uống rượu à?” — cô khẽ hỏi.

“Chỉ chút ít. Nhưng anh không muốn ở đó nữa.”

“Có chuyện gì sao?”

Hắn im lặng, ngón tay lướt dọc lưng cô. Lát sau, hắn khẽ nói:

“Anh không thích họ nhìn em như một phần trong hợp đồng. Anh mệt rồi, Hy.”

Cô ngước lên, nhìn sâu vào mắt hắn. Dưới ánh đèn vàng nhạt, người đàn ông lạnh lùng thường ngày lại trông mong manh đến lạ. Cô cảm nhận rõ hơi thở ấm áp phả lên má mình, nhịp tim hắn hòa cùng nhịp tim cô.

“Em ở đây, được không?”

“Em vẫn luôn ở đây mà.”

Họ im lặng thật lâu.

Cô khẽ đẩy hắn ra, cởi chiếc áo khoác ướt sũng trên vai hắn, mang đi treo. Khi quay lại, hắn đã ngồi trên ghế, mái tóc ướt xòa xuống trán, ánh mắt dõi theo từng cử động của cô.

“Anh có biết mình trông đáng thương thế nào không?” — cô nói khẽ, vừa đưa khăn cho hắn lau.

“Chỉ đáng thương trước mặt em thôi.” — Hắn khẽ cười, nụ cười hiếm hoi khiến tim cô nhói lên.

Cô ngồi xuống cạnh hắn, lặng lẽ sấy tóc cho hắn bằng chiếc máy nhỏ. Hơi nóng thổi qua, mái tóc hắn rối nhẹ, mùi hương nam tính thoảng trong không khí.

“Anh có bao giờ sợ không?” — cô hỏi.

“Sợ gì?”

“Sợ đánh mất ai đó, vì quá lạnh lùng.”

Hắn ngẩn người, rồi chậm rãi trả lời:

“Anh từng sợ. Nhưng giờ thì anh hiểu, nếu là người anh thực sự muốn giữ, anh sẽ không để cô ấy đi.”

Ánh mắt hắn dừng lại nơi cô. Trong giây lát, mọi âm thanh như biến mất, chỉ còn hơi thở hai người quấn quýt.

Đêm đó, họ ngồi bên nhau rất lâu. Không cần nói nhiều, chỉ im lặng cùng nhau nghe mưa.

Cô tựa đầu vào vai hắn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mạnh mẽ ấy. Từng ngón tay hắn siết nhẹ lấy tay cô — một cái nắm đơn giản mà đầy an tâm.

“Anh này…” — cô khẽ nói — “Nếu một ngày em không còn làm tốt công việc nữa, anh có còn để em ở cạnh không?”

“Ngốc.” — Hắn cốc nhẹ lên trán cô. — “Anh không cần em vì công việc.”

“Thật sao?”

“Thật. Vì vậy, đừng bao giờ nghi ngờ bản thân. Em không phải cái bóng của anh, Hy.”

Giọng hắn trầm ấm, dứt khoát đến mức khiến mắt cô cay xè.

Khoảnh khắc ấy, cô hiểu — dù thế giới ngoài kia có ồn ào, thì chỉ cần người đàn ông này quay về bên cô, là đủ.

Mưa ngoài kia vẫn rơi, nhưng trong căn phòng nhỏ, hơi ấm len lỏi từng góc. Dạ Thâm đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, dịu dàng mà chắc chắn.

“Ngủ đi. Anh ở đây rồi.”

“Anh hứa chứ?”

“Hứa.”

Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt khép lại. Trong giấc ngủ, cô nghe văng vẳng tiếng mưa, tiếng tim hắn đập đều đặn, và đâu đó, lời thì thầm rất khẽ:

“Đừng bao giờ rời xa anh nữa.”

Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu qua rèm cửa. Cô tỉnh dậy trong vòng tay hắn, đầu tựa trên ngực hắn, cảm nhận hơi thở đều đặn và ánh nắng ấm áp len vào từng kẽ tóc.

Hắn vẫn ngủ, hàng mi dài phủ bóng trên gò má, gương mặt thư giãn hiếm thấy. Lần đầu tiên, cô thấy hắn bình yên đến thế.

Cô khẽ vươn tay, chạm vào gương mặt ấy — người đàn ông mà cô vừa yêu, vừa sợ, vừa không thể buông bỏ.

“Dạ Thâm…” — cô thì thầm — “Em không cần gì nhiều, chỉ cần anh nhớ, có một Lâm Nhược Hy luôn đợi anh quay về.”

Ở ngoài kia, cơn mưa đêm đã tạnh, để lại bầu trời trong xanh và ánh nắng rực rỡ. Cuộc đời có lẽ vẫn còn nhiều giông gió, nhưng sau đêm mưa dài, cô tin mình đã tìm thấy một chốn bình yên — trong vòng tay người ấy.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×