ánh sáng hoàng thịnh

Chương 2: Lỡ lời giữa phòng họp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhã thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Ngày thứ hai tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, cô biết rằng hôm nay sẽ không còn chỉ là “bước chân dò dẫm”. Đây là lần đầu tiên cô tham gia cuộc họp phòng marketing, nơi các trưởng nhóm, nhân viên cũ và cả ban giám đốc thường xuyên góp mặt.

Cô hít một hơi thật sâu, soi gương và chỉnh lại tóc, cảm thấy tự nhủ: “Đừng làm mình xấu hổ. Hãy chứng minh bản thân!”

Đến công ty, không khí phòng họp đã náo nhiệt. Các nhân viên đang bàn tán sôi nổi về dự án mới – một chiến dịch quảng cáo quan trọng cho đối tác lớn, mà Lâm Tâm Nhã vừa được phân công tham gia. Cô vừa đặt túi xách xuống, vừa cố gắng nở một nụ cười thật tươi để hòa nhập.

“Ồ, ra là Tâm Nhã. Nghe nói hôm qua bạn đã gặp CEO Hạ?” – Trương Hân nheo mắt cười.

“Ừ… gặp rồi… lạnh lùng lắm!” Cô vừa nói vừa thầm nhớ lại ánh mắt sắc lạnh, đôi môi mím chặt của Hạ Quân Thần.

Trương Hân cười khúc khích: “Chưa quen sẽ hơi sợ thôi. Nhưng đừng lo, sau vài lần va chạm, bạn sẽ thấy anh ấy cũng có lúc… dễ thương đấy.”

Lâm Tâm Nhã nhún vai, tự nhủ: “Dễ thương? Chắc là kiểu ‘dễ thương nhưng vẫn nguy hiểm’ thôi.”

Cuộc họp bắt đầu đúng 9 giờ sáng. Phòng họp rộng, với một bàn dài bằng gỗ óc chó, xung quanh là những chiếc ghế bọc da nâu bóng. Hạ Quân Thần bước vào, nhanh nhẹn, điềm tĩnh, khiến tất cả ánh mắt đều hướng về anh. Tiếng nhạc nền của điện thoại trong túi cô bỗng rung lên – Lâm Tâm Nhã vội tắt, nhưng đã cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường.

“Chúng ta bắt đầu cuộc họp.” Giọng trầm của Hạ Quân Thần vang lên, chỉ cần vài chữ cũng khiến tất cả im lặng.

Cô ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh. Nhưng không may, khi sắp xếp tài liệu, Lâm Tâm Nhã vô tình làm rơi một tập giấy, bay tung tóe khắp bàn. Cô đỏ mặt, vội vàng cúi xuống nhặt, nhưng chợt nghe tiếng cười khẽ từ một góc: “Cẩn thận chút, đây là phòng họp chứ không phải… phòng chơi.”

Cô ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Hạ Quân Thần đang nhìn cô. Mặt anh vẫn nghiêm, nhưng đôi mắt lại lóe lên một chút… gì đó khó gọi tên. Cô vội vàng cúi xuống, thầm nghĩ: “Chắc là giận lắm rồi…”

Khi cuộc họp diễn ra, Lâm Tâm Nhã cố gắng tập trung, ghi chép cẩn thận từng chi tiết. Ban đầu, cô chỉ tham khảo và lắng nghe, nhưng khi trưởng nhóm nhắc đến một ý tưởng mới về chiến dịch quảng cáo, cô lỡ lời:

“Em nghĩ nếu chúng ta thay đổi concept theo hướng… dễ thương hơn, khách hàng trẻ sẽ thích hơn.”

Tiếng nói nhỏ của cô vang lên trong phòng, nhưng lại lọt vào tai Hạ Quân Thần. Anh nhíu mày, gật đầu chậm rãi, ánh mắt dường như đang phân tích: “Dễ thương? Trong chiến dịch này? Không phù hợp với phong cách cao cấp của tập đoàn…”

Lâm Tâm Nhã nghe giọng trầm lạnh, tim đập mạnh, đỏ bừng mặt. Cô muốn giải thích: “À… ý em là…” nhưng Hạ Quân Thần đã quay sang trình bày quan điểm chi tiết, khiến cô không còn cơ hội nói.

Cả cuộc họp trôi qua, cô vừa học được cách nghe và quan sát, vừa cảm nhận được sức hút lạnh lùng nhưng mạnh mẽ từ CEO. Đồng nghiệp thì thi thoảng liếc nhìn cô, nụ cười tinh nghịch thoáng qua.

Sau cuộc họp, Trương Hân kéo Lâm Tâm Nhã đi ăn trưa. Họ đến một quán cafe nhỏ gần công ty, nơi ánh sáng ấm áp rọi xuống bàn gỗ bóng loáng.

“Đừng lo lắng quá. CEO Hạ nhìn thì nghiêm, nhưng anh ấy cũng chỉ để ý đến năng lực thôi.” – Trương Hân nói, vừa nhấp trà.

“Ừ… nhưng lần gặp đầu tiên, anh ấy nhặt cặp của mình mà không nói một lời…” Lâm Tâm Nhã thở dài.

“Thì thấy chưa, lạnh lùng mà đúng không? Nhưng chính kiểu này mới khiến người ta tò mò.”

Cô cười, nhưng trong lòng vẫn bối rối. Cô biết chắc một điều: Hạ Quân Thần sẽ không dễ dàng bỏ qua cô, và… cô cũng không muốn bị bỏ qua.

Chiều, khi quay lại công ty để chuẩn bị cho dự án, Lâm Tâm Nhã đi ngang qua thang máy và… va vào Hạ Quân Thần một lần nữa.

“Xin lỗi…” cô lí nhí.

Anh nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như muốn đánh giá cô. “Cẩn thận.” Giọng lạnh lùng nhưng vừa đủ để khiến cô đỏ mặt.

Không may, lúc cúi xuống nhặt tập tài liệu rơi ra, Lâm Tâm Nhã lại va phải tay anh. Hạ Quân Thần hơi nhướn mày, nhưng không nói gì thêm. Cô cảm giác tim mình đập mạnh, tự nhủ: “Ngày đầu tiên va chạm, hôm nay… va chạm lần thứ hai rồi. Thật là… vận may hay xui xẻo đây?”

Cuối ngày, khi mọi người rời văn phòng, Lâm Tâm Nhã ngồi lại, chỉnh sửa tài liệu cho dự án. Đột nhiên, Hạ Quân Thần bước vào phòng marketing, tay cầm một ly cà phê. Anh đưa cho cô, ánh mắt không còn sắc lạnh như ban sáng, mà có một chút… quan tâm.

“Bạn sẽ cần năng lượng để hoàn thành dự án. Uống đi.”

Cô ngẩng đầu, bất ngờ: “Cảm ơn… anh.”

Hạ Quân Thần gật đầu, quay đi. Lâm Tâm Nhã nhìn theo, tim đập loạn nhịp. Cô nhận ra một điều: dù anh vẫn lạnh lùng, nhưng những hành động nhỏ như thế lại khiến cô thấy… ấm lòng và tò mò không ngừng.

Trên đường về, cô mỉm cười một cách bí ẩn. Ngày đầu tiên đầy bỡ ngỡ đã qua, nhưng cô biết chắc một điều: mối quan hệ giữa cô và CEO Hạ sẽ không dừng lại ở những va chạm vụn vặt.

Và trong thâm tâm, cô thầm nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều bất ngờ. Liệu mình có thể… giữ được bình tĩnh trước anh ấy không?”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×