ánh sáng hoàng thịnh

Chương 3: Khoảnh khắc khó quên trong phòng marketing


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba tại Tập đoàn Thương mại Hoàng Đỉnh, Lâm Tâm Nhã bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa dè dặt. Cô nhận ra rằng, càng ngày càng khó mà tránh khỏi những ánh mắt quan sát từ đồng nghiệp, đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò của Hạ Quân Thần. Mặc dù vậy, cô không còn quá sợ hãi như những ngày đầu. Thay vào đó, cô bắt đầu thấy tò mò: “Một người có vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, trong lòng sẽ như thế nào nhỉ?”

Vừa đặt cặp sách xuống bàn, cô nhận được một email từ Hạ Quân Thần, chỉ đơn giản ghi:

“Chỉnh sửa báo cáo, gửi trước 4 giờ chiều hôm nay. Chú ý chi tiết.”

Cô hít một hơi sâu. Những chữ trong email tuy ngắn gọn, nhưng vẫn khiến tim cô rung lên một nhịp khó tả. Lâm Tâm Nhã tự nhủ: “Chắc chắn mình phải tập trung hết sức để không làm mất điểm trước anh ấy.”

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Cô chăm chú hoàn thiện báo cáo, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Hạ Quân Thần qua bàn. Anh đang làm việc với tốc độ và sự tập trung đến mức cô cảm thấy bản thân như lạc vào một thế giới khác – nơi mà mọi thứ đều phải hoàn hảo, chuẩn mực và không cho phép sai sót.

Khi tới giờ nghỉ trưa, Trương Hân kéo cô đi ăn, vẫn không quên nhắc nhở: “Hãy quan sát anh ấy, bạn sẽ thấy những hành động nhỏ, tưởng lạnh lùng nhưng thực ra ẩn chứa nhiều điều thú vị đấy.”

Lâm Tâm Nhã cười khẽ, vừa ăn trưa vừa tự nhủ: “Đúng là khó tin, nhưng mình sẽ thử để ý kỹ xem sao.”

Chiều đến, cô trở lại văn phòng với tâm trạng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Hạ Quân Thần bước vào phòng marketing, ánh mắt lướt qua mọi người, rồi dừng lại ở bàn cô.

“Báo cáo đã chỉnh sửa xong chưa?” Giọng trầm nhưng nhẹ nhàng hơn buổi sáng, khiến Lâm Tâm Nhã hơi giật mình.

“Dạ… gần xong rồi ạ,” cô trả lời, cố giấu sự bối rối trong giọng nói.

Anh gật đầu, không nói thêm, nhưng hành động chỉ tay nhẹ vào màn hình laptop khiến cô hiểu ý: cần phải tập trung hơn nữa. Cô cúi xuống, hoàn thiện những chi tiết cuối cùng, cố gắng làm sao cho mọi thứ hoàn hảo nhất.

Một vài giờ trôi qua, khi mọi người đang chuẩn bị ra về, Hạ Quân Thần bất ngờ đứng cạnh cô. Anh cầm một ly cà phê, đặt xuống bàn:

“Bạn sẽ cần năng lượng để hoàn thành phần còn lại của dự án. Uống đi.”

Cô ngẩng đầu, bất ngờ, rồi mỉm cười: “Cảm ơn… anh.”

Hạ Quân Thần gật đầu, ánh mắt thoáng qua một nụ cười rất nhẹ, nhưng nhanh chóng biến mất. Lâm Tâm Nhã nhìn theo anh, tim đập nhanh. Cô nhận ra rằng, dù anh vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, những hành động nhỏ này lại khiến cô cảm thấy ấm áp và tò mò.

Ngày thứ tư, Lâm Tâm Nhã nhận nhiệm vụ tham gia cuộc họp ngắn với đối tác. Cô vừa bước vào phòng họp thì phát hiện Hạ Quân Thần đã có mặt trước, ánh mắt vẫn như tia chớp, quan sát từng chi tiết nhỏ.

Khi đối tác bắt đầu trình bày, Lâm Tâm Nhã tình cờ đưa ra một ý tưởng nhỏ: “Nếu chúng ta kết hợp yếu tố trải nghiệm trực tiếp với chiến dịch online, khách hàng sẽ có cảm giác gần gũi hơn…”

Hạ Quân Thần nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt tinh tường. Không nói gì, anh chỉ mỉm môi nhẹ, như thể công nhận ý tưởng. Lâm Tâm Nhã đỏ mặt, vừa vui vừa lo lắng, tự nhủ: “Anh ấy… chấp nhận ý tưởng của mình rồi sao?”

Cuộc họp kết thúc, Hạ Quân Thần đứng dậy, bước ra ngoài. Lâm Tâm Nhã cố theo kịp, nhưng vừa ra đến cửa thì va phải anh.

“Cẩn thận,” anh nhắc nhở. Giọng trầm nhưng không hề gay gắt.

Cô lúng túng, cúi xuống nhặt giấy rơi ra từ túi xách: “Xin lỗi… lại va phải anh nữa…”

Hạ Quân Thần hơi nhướn mày, nhưng không nói gì thêm. Lâm Tâm Nhã thầm cười trong lòng: “Dường như số lần va chạm giữa mình và anh ấy đang tăng dần.”

Chiều muộn, khi mọi người ra về, Lâm Tâm Nhã vẫn ở lại phòng marketing, hoàn thiện các báo cáo cuối cùng. Hạ Quân Thần bất ngờ xuất hiện, đứng sau lưng cô, quan sát từng chi tiết trên màn hình laptop.

“Còn sót lỗi chính tả ở dòng này,” anh chỉ nhẹ.

Cô quay lại, nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc nhưng không lạnh lùng như trước. Cô cười, vừa xấu hổ vừa vui: “Cảm ơn anh đã để ý chi tiết.”

Hạ Quân Thần gật đầu, ánh mắt lướt nhanh qua báo cáo, rồi nhẹ nhàng nói: “Hoàn thành tốt sẽ giúp bạn gây ấn tượng tốt hơn với đối tác.”

Cô nhận ra rằng, Hạ Quân Thần không chỉ quan tâm đến kết quả công việc, mà còn chú ý đến những nỗ lực và cách cô tiến bộ từng bước một. Tim cô rung lên một nhịp khó tả, vừa lo lắng vừa phấn khích.

Ngày thứ năm, Lâm Tâm Nhã quyết định thử chủ động giao tiếp với Hạ Quân Thần. Khi anh bước vào phòng, cô mỉm cười: “Anh Hạ, hôm nay anh có bận không ạ? Em muốn hỏi ý kiến về phần thiết kế.”

Hạ Quân Thần dừng lại, ánh mắt tập trung vào cô. Một thoáng im lặng, rồi anh gật đầu: “Được. Chúng ta xem qua.”

Họ cùng ngồi lại, anh chỉ từng chi tiết nhỏ trên thiết kế, đôi lúc nheo mắt, đôi lúc mỉm môi, khiến Lâm Tâm Nhã không khỏi bối rối. Cô nhận ra rằng, mặc dù anh vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng những hành động nhỏ, sự tập trung và quan tâm trong công việc đã dần tạo ra một khoảng cách vừa gần vừa xa, khiến cô muốn hiểu hơn về anh.

Khi họ kết thúc buổi làm việc, Hạ Quân Thần đứng lên, nhẹ nhàng đặt tay lên tệp hồ sơ: “Làm tốt. Hãy giữ nhịp này.”

Cô mỉm cười, cảm giác vừa tự hào vừa hạnh phúc: “Dạ… em sẽ cố gắng.”

Trên đường về, Lâm Tâm Nhã tự nhủ: “Ngày thứ năm, mình đã cảm nhận được một chút khác biệt về anh ấy. Những va chạm, những ánh mắt, những hành động nhỏ… đều đang dần đưa anh ấy lại gần mình.”

Cô biết chắc rằng, từ hôm nay trở đi, cuộc sống công sở của mình sẽ không còn nhàm chán nữa, và mỗi ngày gặp Hạ Quân Thần đều là một trải nghiệm khó quên.

Trong lòng, Lâm Tâm Nhã bật cười một mình, vừa hồi hộp vừa háo hức. Ai mà ngờ rằng, một CEO lạnh lùng như Hạ Quân Thần lại có thể khiến cô cảm thấy vừa lo lắng vừa thích thú đến vậy?


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×