ánh sáng hồng trong gió bão

Chương 1: Tai nạn dưới cơn mưa hoa đào


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, trời còn vương sương mù, những cánh hoa đào bay lả tả trên con đường dẫn vào học viện Ngọc Linh. Lạc Tinh Vy, cô học sinh lớp 10 hiền lành nhưng hay tò mò, vội vã chạy qua cổng trường, tay ôm chặt chiếc ba lô nặng trĩu. Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, và cô chẳng hề hay biết rằng một sự kiện kỳ lạ sẽ khiến cả thế giới bình thường của mình đảo lộn hoàn toàn.

Tinh Vy nhìn đồng hồ, tim đập nhanh. “Chắc chắn mình sẽ trễ mất thôi!” Cô thầm nhủ, đôi chân bỗng vấp phải gốc cây đào bị mưa đêm làm ướt sũng. Chưa kịp ngã, một bàn tay lạnh lùng bất ngờ xuất hiện, nắm lấy cổ tay cô kéo lại.

“Cẩn thận!” Một giọng nam lạnh lùng vang lên, nhưng trong giọng ấy lại có chút âm điệu khó hiểu, khiến Tinh Vy giật mình. Cô ngẩng lên nhìn, và lần đầu tiên nhìn thấy người đứng trước mình: một chàng trai cao lớn, mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng lại mang theo sức hút khó cưỡng.

“Cậu… cậu là ai?” Tinh Vy thốt lên, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Người hay vấp váp. Lần sau muốn đi nhanh thì nhìn đường cho kỹ.” Chàng trai nói, giọng vẫn lạnh lùng nhưng có nét gì đó… kỳ lạ, khiến cô không dám cãi.

Tinh Vy cảm thấy bối rối. Chẳng phải cậu ta học trên lớp mình sao? Nam chính, Lạc Hạo, nổi tiếng là học bá lạnh lùng, ít nói, nhưng mọi người đều biết cậu ấy thông minh và có khả năng nhìn thấu người khác. Hôm nay, lần đầu tiên, Tinh Vy tiếp xúc trực tiếp với cậu, và cảm giác vừa sợ vừa tò mò khiến cô tim đập thình thịch.

Cô khẽ gật đầu, lúng túng bước qua, nhưng khi vừa rút tay ra, chiếc ba lô bỗng rung lên một cách lạ thường. Tinh Vy dừng lại, mắt tròn xoe nhìn chiếc ba lô, và rồi – một luồng sáng nhỏ thoát ra từ ngăn trước, quấn quanh tay cô như sợi dây vô hình.

“Cái gì…?” Cô thầm thì, cố gắng giật ra, nhưng ánh sáng kia chẳng chịu nhạt đi.

Lạc Hạo nhìn từ xa, mắt nhíu lại. Chỉ vài giây sau, cậu tiến đến gần, đặt tay lên chiếc ba lô, và luồng sáng lập tức tắt hẳn.

“Đây… là vật gì vậy?” Cậu hỏi, giọng vẫn bình thản, nhưng ánh mắt đầy tò mò.

Tinh Vy run run trả lời: “Mình… không biết. Mới hôm qua bà nội tặng mình… bảo là vật may mắn…” Cô chưa kịp nói hết, thì từ phía cổng trường, một cơn gió mạnh thổi qua, rải những cánh hoa đào bay vào không trung, và Tinh Vy cảm thấy đầu óc như quay cuồng.

Đột nhiên, hình ảnh trước mắt cô nhòa dần, không gian như xoay tròn, rồi… cô thấy mình đứng giữa một khu vườn rộng mênh mông, ánh sáng nhạt hồng, xung quanh là hoa đào nở rộ đến mức tưởng như trời đất đều hòa vào màu hoa.

Tinh Vy giật mình: “Mình… mình đang ở đâu?”

Một giọng nói vang lên từ xa, dịu dàng nhưng vang vọng: “Chào mừng cô đến với Ngọc Linh bí cảnh.”

Cô quay lại, nhưng chẳng thấy ai. Một làn sương mỏng bao quanh khiến mọi vật thêm phần huyền bí. Bàn tay cô chạm vào chiếc ba lô – và lần này, cô nhận ra trên nắp ba lô xuất hiện một biểu tượng lạ, ánh sáng hồng nhạt chạy quanh như đang nhấp nháy theo nhịp tim.

Tinh Vy cảm thấy một luồng năng lượng dị thường lan tỏa khắp cơ thể. Tim cô đập nhanh, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lùng, vừa sợ vừa háo hức.

“Không thể nào…” Cô thầm nghĩ, nhưng mọi thứ xung quanh lại quá thật, đến mức cô không thể phân biệt mơ hay thực.

Ngay lúc đó, một bóng người xuất hiện trước mặt cô – dáng cao, khoác áo màu đen nhạt, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt sắc bén đến mức có thể xuyên thấu tâm can người khác. Lạc Hạo.

“Cậu… cũng ở đây sao?” Tinh Vy thốt lên, vừa ngạc nhiên vừa lo sợ.

Lạc Hạo quan sát cô, ánh mắt dịu lại một chút: “Có vẻ vật này… đã chọn cô.”

Tinh Vy tròn mắt: “Chọn mình? Ý cậu là gì?”

Cậu chỉ tay vào chiếc ba lô, nơi biểu tượng vẫn nhấp nháy: “Nó không đơn giản chỉ là vật may mắn. Cô sẽ phải học cách kiểm soát năng lực của nó, nếu không… sẽ gặp nguy hiểm.”

Tinh Vy không hiểu, nhưng trong lòng bỗng thấy một quyết tâm lạ lùng: “Mình sẽ… học. Mình không sợ.”

Lạc Hạo nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh giờ mềm ra một chút, như thể chấp nhận quyết tâm của cô. “Được. Từ giờ, cô sẽ phải theo tôi học cách sử dụng năng lực. Đây không phải trò chơi, nhưng… cũng không hoàn toàn là ác mộng.”

Tinh Vy cười gượng, nhưng cảm giác trong lòng lại nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đây chính là khởi đầu cho một hành trình kỳ lạ, nơi cô sẽ gặp không ít thử thách, và dần dần, trái tim cô sẽ không còn đứng im nữa…

Những cánh hoa đào rơi đầy xung quanh, rải thảm đỏ như mở ra một thế giới mới. Cô bước đi, bước chân đầu tiên của một cuộc phiêu lưu mà cô chưa từng tưởng tượng, và Lạc Hạo bước theo, bước chân lạnh lùng nhưng chắc chắn, như một bảo vệ thầm lặng trong thế giới đầy kỳ ảo này.

Và từ đây, mối lương duyên oan gia – cộng sự – tình yêu giữa Tinh Vy và Lạc Hạo sẽ từ từ nở rộ, tựa như hoa đào đầu xuân, nhẹ nhàng mà đầy mê hoặc.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×