Sáng hôm sau, Tinh Vy thức dậy với cảm giác vừa mệt mỏi vừa háo hức. Cơn mưa hoa đào hôm qua vẫn còn vương vấn trong tâm trí cô, và hình ảnh Lạc Hạo với ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò cứ ám ảnh cô mãi. Chiếc ba lô lấp lánh ánh hồng nhạt vẫn nằm gọn trên giường, như nhắc nhở cô rằng thế giới bình thường đã không còn như trước.
Tinh Vy mặc đồng phục học viện Ngọc Linh, cúi xuống nhặt chiếc ba lô, ánh sáng hồng nhấp nháy nhẹ nhàng như đáp lại nhịp tim cô. “Không biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra…” Cô thầm thì, lòng vừa sợ vừa háo hức.
Khi cô bước chân ra sân trường, Lạc Hạo đã đứng sẵn bên cổng, dáng người cao lớn nổi bật giữa đám học sinh nhộn nhịp. Cậu nhíu mày nhìn Tinh Vy, ánh mắt vẫn như băng, nhưng hôm nay có một vẻ gì đó… như chờ đợi.
“Đến đúng giờ đó cũng tốt.” Lạc Hạo nói, giọng bình thản nhưng mang theo chút nghiêm trọng.
Tinh Vy đỏ mặt, bước nhanh tới, “Mình… mình đã sẵn sàng.”
Lạc Hạo không đáp lời, chỉ cử tay ra phía sân trường, nơi một vòng tròn kỳ lạ được khắc trên nền đá, ánh sáng hồng nhạt thoát ra từ những đường nét uốn lượn. “Đây là nơi thử thách đầu tiên. Cô phải học cách kiểm soát năng lực của vật phẩm, nếu không… nó sẽ tự phát và gây nguy hiểm cho chính cô.”
Tinh Vy run run bước vào vòng tròn. Ngay khi chân chạm đá, chiếc ba lô phát sáng mạnh, ánh sáng quấn quanh cô như một lớp màng năng lượng. Cô cảm thấy một luồng sức mạnh chạy khắp cơ thể, khiến cô mất thăng bằng, suýt ngã.
Lạc Hạo tiến tới, nhanh như chớp, nắm tay cô giữ thăng bằng. “Đừng sợ. Chỉ cần tập trung vào hơi thở, đừng để tâm bị xao nhãng.”
Tinh Vy hít một hơi sâu, cố gắng làm theo. Ánh sáng hồng quanh ba lô bắt đầu mềm dần, hòa vào nhịp tim cô. Cô chợt cảm nhận được một thứ gì đó – cảm giác quyền năng nhưng lại dịu dàng, như đang giao tiếp với cô.
“Cảm giác… lạ thật…” Cô thốt lên.
Lạc Hạo gật nhẹ. “Đúng rồi, năng lực của vật phẩm không phải thứ có thể điều khiển bằng sức mạnh cơ bắp hay tri thức bình thường. Nó cần sự đồng điệu giữa tâm và vật.”
Tinh Vy nhíu mày, tập trung. Cô thử giơ tay ra trước mặt, và thật bất ngờ, những cánh hoa đào bay quanh vòng tròn như bị hút vào tay cô, chuyển động theo ý muốn. Cô giật mình: “Mình… làm được sao?”
Lạc Hạo nhìn, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên hiếm hoi. “Đúng rồi. Nhưng đừng quá vội. Sức mạnh này nếu dùng không cẩn thận sẽ phản tác dụng.”
Tinh Vy nhắm mắt, hít thở, cố gắng điều khiển luồng năng lượng. Cánh hoa bay quanh, nhảy múa theo nhịp tay cô. Một nụ cười xuất hiện trên môi, cô cảm nhận được lần đầu tiên sự kỳ diệu của thế giới mới này.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, những cánh hoa bay tứ tung, phá vỡ vòng điều khiển của cô. Ánh sáng hồng bùng lên, luồng năng lượng bùng nổ khiến Tinh Vy suýt té nhào. Lạc Hạo nhanh chóng đỡ cô, giọng nghiêm nghị: “Đủ rồi! Cô còn quá thiếu kiểm soát!”
Tinh Vy thở hổn hển, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa lo sợ. “Mình… xin lỗi, mình không cố ý!”
Lạc Hạo thở dài, nhưng đôi mắt lại dịu đi một chút: “Chỉ cần cô học được điều cơ bản, sẽ không còn tai nạn. Vật phẩm này… chọn cô không phải ngẫu nhiên. Nó thấy ở cô sự kiên trì và tò mò.”
Tinh Vy nghe vậy, tim cô bỗng ấm lại. “Mình… sẽ cố gắng. Mình không sợ nữa.”
Lạc Hạo gật đầu, nhưng rồi ánh mắt cậu trở nên sắc bén. “Nhưng cảnh báo: năng lực này sẽ không chỉ dừng lại ở thử thách nhỏ. Nó sẽ phát triển, và có thể… thay đổi cách cô nhìn thế giới.”
Tinh Vy cảm thấy vừa hồi hộp vừa tò mò. “Mình hiểu… nhưng dù thế nào, mình cũng sẽ học. Không bỏ cuộc!”
Lạc Hạo nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ gì đó như hài lòng. “Được. Hôm nay chỉ là khởi đầu. Chúng ta sẽ từ từ luyện tập, và từng bước cô sẽ hiểu được bí mật của vật phẩm.”
Tinh Vy mỉm cười, cảm giác lần đầu tiên thấy mình được tin tưởng. Cô cảm nhận luồng năng lượng hồng nhạt quanh ba lô, như đang gật đầu đồng ý với quyết tâm của cô.
Sau buổi tập đầu tiên, Tinh Vy cảm thấy mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Cô cùng Lạc Hạo đi dọc hành lang học viện, những cánh hoa đào rơi lác đác, ánh sáng hồng từ vật phẩm lấp lánh.
“Cậu… hôm qua nhìn mình lúng túng, có thấy buồn cười không?” Cô cố tình phá bầu không khí căng thẳng.
Lạc Hạo nhíu mày, nhưng không cười: “Không.”
Tinh Vy hờn dỗi: “Sao… cứng nhắc quá vậy?”
Cậu quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi môi lại khẽ cong: “Chỉ là không muốn cô gặp nguy hiểm. Còn cười đùa lúc này sẽ chỉ làm cô phân tâm.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng lòng lại ấm áp kỳ lạ. “Ừ… mình hiểu rồi.”
Học viện Ngọc Linh dần trở nên sống động hơn với cô. Những ngày tiếp theo, Tinh Vy phải học cách kiểm soát năng lực, trải qua những thử thách nhỏ, và dần dần, khoảng cách giữa cô và Lạc Hạo cũng gần lại. Hai người – từ oan gia ban đầu, giờ đã bắt đầu tìm thấy sự tin tưởng và kết nối lạ lùng.
Đêm về, Tinh Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng soi lên chiếc ba lô, cảm giác trong lòng vừa sợ hãi vừa háo hức. “Mình… đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Nhưng mình không hối hận.”
Và ở đâu đó, trong khuôn viên học viện, Lạc Hạo cũng đứng lặng, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư: “Cô ấy… sẽ là người thay đổi thế giới này, hay sẽ bị nó thay đổi? Thời gian sẽ trả lời.”
Những cánh hoa đào đêm nay vẫn rơi, lặng lẽ nhưng đầy nhịp điệu, như khởi đầu cho một hành trình vừa lạ kỳ vừa ngọt ngào, nơi tình cảm và sức mạnh song song nở rộ, và nơi Tinh Vy sẽ học được cách điều khiển năng lực… đồng thời, dần dần mở ra trái tim vốn e dè của mình cho một chàng trai lạnh lùng nhưng đáng tin cậy.