Buổi sáng ở học viện Ngọc Linh tràn ngập sương mù, nhưng không khí lại đặc quánh vẻ hồi hộp và kỳ lạ. Sau chiến thắng đầu tiên trong “Đấu trường năng lực”, Tinh Vy bước vào sân tập với tâm trạng vừa tự tin vừa lo lắng. Chiếc ba lô vẫn phát sáng nhẹ, như nhắc nhở cô rằng sức mạnh kia không phải đồ chơi mà là trách nhiệm.
“Cô đã sẵn sàng chưa?” Lạc Hạo đứng bên cạnh, đôi mắt sắc lạnh nhưng ánh lên vẻ quan tâm hiếm thấy. Cậu cầm một cuốn sách kỳ lạ, bìa dày, trang giấy dường như phản chiếu ánh sáng hồng nhạt từ ba lô Tinh Vy. “Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập nâng cao. Không chỉ kiểm soát năng lực, mà còn học cách phối hợp với môi trường xung quanh.”
Tinh Vy hít một hơi thật sâu, tay chạm vào quai ba lô, cảm giác năng lượng nhẹ nhàng chạy dọc cơ thể. “Mình… mình sẽ cố hết sức. Không để thất bại lần nữa.”
Khởi động và bài học về môi trường
Lạc Hạo dẫn Tinh Vy đến một khu vườn nhỏ trong học viện, nơi những cây hoa đào già và hồ nước trong vắt tạo thành một không gian vừa đẹp vừa tĩnh lặng. Cậu chỉ vào hồ, ánh mắt nghiêm nghị: “Điều quan trọng trong luyện tập nâng cao là nhận thức về môi trường xung quanh. Không chỉ là năng lực, mà còn là cách sử dụng không gian, gió, ánh sáng và cả những yếu tố vô hình như âm thanh.”
Tinh Vy nhíu mày, hơi bối rối: “Âm thanh và ánh sáng nữa sao? Mình… chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
Lạc Hạo gật đầu: “Đúng. Vật phẩm này phản ứng với cảm xúc và nhịp tim của cô, nhưng môi trường xung quanh sẽ tăng hoặc giảm hiệu quả. Nếu cô hiểu và tận dụng, năng lực của cô sẽ mạnh hơn gấp nhiều lần.”
Tinh Vy tập trung, hít thở sâu, mắt nhìn những cánh hoa đào rung rinh theo gió. Cô thử giơ tay, ánh sáng hồng từ ba lô lan tỏa, tạo thành vòng tròn bảo vệ nhỏ quanh mình. Những cánh hoa bị hút vào vòng tròn, nhảy múa theo nhịp tay cô. Lạc Hạo quan sát kỹ, đôi mắt khó dò lộ vẻ hài lòng hiếm hoi: “Tốt, nhưng chưa đủ mượt mà. Cô cần luyện tập nhiều hơn để năng lực trở thành một phần tự nhiên của cơ thể.”
Thử thách bất ngờ
Đúng lúc đó, một trận mưa nhẹ bắt đầu rơi, từng giọt nước lấp lánh trong ánh sáng hồng từ ba lô. Lạc Hạo nhìn Tinh Vy, giọng trầm nhưng đầy thử thách: “Hôm nay, chúng ta sẽ thử một thử thách đặc biệt: kiểm soát năng lực trong điều kiện bất ổn – mưa, gió và môi trường thay đổi.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập nhanh, nhưng ánh mắt lại quyết tâm: “Mình… sẵn sàng.”
Cô giơ tay, ánh sáng hồng bùng lên, nhưng lần này giọt mưa rơi vào vòng tròn năng lượng, khiến luồng năng lượng trở nên rung lắc, khó kiểm soát. Những cánh hoa đào bay tứ tung, ánh sáng hồng nhấp nháy mạnh mẽ theo nhịp tim cô.
Tinh Vy cố gắng tập trung, nhưng luồng năng lượng gần như muốn vượt khỏi tay cô. Cô hít thở sâu, nhắm mắt, cảm nhận từng nhịp tim, từng giọt mưa, từng cơn gió. Dần dần, ánh sáng hồng dịu lại, vòng tròn bảo vệ hình thành ổn định. Những cánh hoa quay tròn xung quanh cô, tạo nên một khung cảnh vừa đẹp vừa kỳ lạ.
Khoảnh khắc lãng mạn
Trong lúc cô đang tập trung, Lạc Hạo tiến đến gần, cúi xuống khẽ nhắc: “Đừng căng thẳng quá, cô sẽ mất kiểm soát. Hít thở đều, để năng lực hòa vào cơ thể.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng không rút tay: “Mình… mình cố rồi.” Cô mở mắt, nhìn thấy ánh mắt Lạc Hạo sâu thẳm, vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng. Trái tim cô bỗng rung lên, cảm giác ấm áp lạ thường.
“Cô đã làm tốt.” Lạc Hạo nói, giọng trầm ấm. “Nhưng… còn một điều nữa cô cần học.” Cậu chỉ tay về phía hồ nước: “Phối hợp năng lực với môi trường. Năng lực không chỉ hướng ra xung quanh, mà còn có thể phản chiếu, tăng cường từ các yếu tố tự nhiên.”
Tinh Vy nhìn hồ, những giọt mưa rơi lăn trên mặt nước, ánh sáng hồng từ ba lô phản chiếu trên bề mặt nước như những vì sao nhỏ. Cô giơ tay ra, ánh sáng hồng và bóng nước hòa làm một, tạo ra những vòng sóng năng lượng uyển chuyển theo nhịp tay cô.
Tinh Vy thở hổn hển nhưng vui sướng: “Mình… mình làm được sao?”
Lạc Hạo gật nhẹ: “Đúng. Nhưng đừng nghĩ mình đã hoàn hảo. Đây chỉ là bước đầu tiên.” Ánh mắt cậu nhìn cô, vừa nghiêm nghị vừa đầy khích lệ.
Tinh Vy cảm nhận trái tim mình như rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên cô thấy rằng sức mạnh và sự tin tưởng không chỉ đến từ năng lực, mà còn từ người đứng cạnh, lặng lẽ hỗ trợ mình.
Bất ngờ xuất hiện đối thủ
Đúng lúc cô đang chìm đắm trong cảm giác thành công, một tiếng cười vang lên từ phía cổng khu vườn:
“Ồ, Tinh Vy lại đang khoe năng lực sao? Ngươi còn non lắm đấy!”
Tinh Vy quay lại, thấy cô gái tóc đen – đối thủ trong “Đấu trường năng lực” trước đây – đứng đó với nụ cười đầy thách thức. Cô bước tới, ánh mắt sắc lẹm: “Hôm nay, ta sẽ xem năng lực của ngươi tiến bộ được đến đâu.”
Tinh Vy cảm thấy tim đập nhanh, nhưng ánh sáng hồng từ ba lô nhấp nháy như tiếp thêm sức mạnh. Cô hít sâu, tập trung. “Mình… sẽ không sợ.”
Lạc Hạo đứng bên cạnh, tay đặt nhẹ lên vai cô, ánh mắt trầm lặng nhưng đầy uy lực: “Nhớ bài học hôm nay. Bình tĩnh và phối hợp với môi trường. Không để bị phân tâm.”
Tinh Vy gật đầu, cảm giác ấm áp từ cậu giúp cô bình tĩnh hơn. “Mình… hiểu rồi.”
Trận đấu nhỏ giữa mưa và hoa đào
Cô gái tóc đen giơ tay, năng lực màu xanh nhạt bùng lên, va chạm với ánh sáng hồng từ ba lô Tinh Vy. Những cánh hoa đào bay tứ tung, những giọt mưa phản chiếu ánh sáng tạo thành những vòng tròn lung linh.
Tinh Vy cảm nhận luồng năng lượng không chỉ là sức mạnh, mà còn là cảm xúc, nhịp tim, và cả môi trường xung quanh. Cô giơ tay, điều khiển năng lực uyển chuyển, vừa tạo bảo vệ vừa tạo ra hiệu ứng tấn công nhỏ, khiến đối thủ bất ngờ lùi lại.
Cô gái tóc đen trố mắt, chưa từng thấy ai phối hợp năng lực với môi trường tốt như vậy. Tinh Vy thở hổn hển, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm: “Mình… sẽ đứng vững.”
Lạc Hạo đứng bên ngoài, ánh mắt lộ vẻ hài lòng hiếm hoi. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tinh Vy kiểm soát năng lực không chỉ tốt mà còn uyển chuyển, hòa hợp với môi trường xung quanh.
Kết thúc buổi tập
Buổi tập kết thúc, mưa tạnh dần, những cánh hoa đào rơi nhẹ. Tinh Vy đứng bên hồ, ánh sáng hồng từ ba lô lấp lánh, mặt đỏ vì mệt nhưng lòng vui sướng.
Lạc Hạo bước đến, đứng cạnh cô. “Cô đã làm tốt hôm nay. Nhưng nhớ, năng lực này không phải để khoe, mà để bảo vệ bản thân và người khác.”
Tinh Vy mỉm cười, ánh mắt nhìn cậu: “Cảm ơn… nhờ có cậu, mình mới bình tĩnh được.”
Cậu nhíu mày, ánh mắt dịu đi một chút: “Chỉ cần cô tin vào bản thân, không ai có thể làm gì cô. Nhưng… đừng quá tự tin.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp. Những rung động đầu tiên dành cho Lạc Hạo bắt đầu lóe lên, nhẹ nhàng nhưng khó quên.
Hoa đào rơi đầy sân, ánh sáng hồng dịu dàng nhấp nháy. Tinh Vy biết rằng đây chỉ là khởi đầu – thử thách còn nhiều, đối thủ còn xuất hiện, nhưng cô sẽ không lùi bước. Và trong hành trình này, cô đã tìm thấy một người đồng hành đáng tin cậy…