Sáng hôm sau, Tinh Vy bước vào học viện Ngọc Linh với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Chiếc ba lô vẫn phát sáng nhè nhẹ, như nhắc nhở cô rằng năng lực kỳ lạ của nó vẫn tồn tại, và mỗi ngày cô đều phải học cách kiểm soát nó.
Tinh Vy bước qua sân trường, mắt dừng lại trên những cánh hoa đào rơi trên nền đá. Cảm giác bình yên của cô hôm qua đã nhanh chóng bị phá vỡ bởi một giọng nói chói tai từ xa:
“Tinh Vy! Ngươi nghĩ ngươi có thể nổi bật ở đây sao?”
Cô giật mình, quay lại. Trước mắt là một cô gái tóc đen dài, dáng người cao ráo, ánh mắt sắc lẹm như dao. “Cô ấy là… ai vậy?” Tinh Vy tự hỏi.
“À… Chào… mình là Tinh Vy.” Cô nhỏ giọng, cố giữ bình tĩnh.
Cô gái nhếch môi, nhìn xuống: “Ngươi chính là người được Lạc Hạo chú ý sao? Thật không thể tin được!”
Tinh Vy đỏ mặt, lúng túng: “Mình… mình không hiểu ý cô…”
Cô gái bước đến gần, ánh mắt vừa tò mò vừa thách thức: “Ngươi nên cẩn thận. Lạc Hạo không dễ dàng chú ý ai đâu. Nếu ngươi không giỏi, chỉ là trò cười thôi.”
Tinh Vy cảm thấy tim mình đập nhanh, vừa lo lắng vừa bực bội. “Mình… mình sẽ chứng minh cho cô thấy mình không yếu!”
Trong lúc hai người tranh cãi, Lạc Hạo xuất hiện, dáng người cao lớn như tượng đá giữa sân trường. Cậu nhìn cả hai, ánh mắt sắc lạnh: “Tinh Vy, cô có vẻ bận rộn với người khác. Đúng là… không tệ.”
Tinh Vy đỏ mặt, nhưng cậu ta chẳng thèm nói thêm gì, chỉ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, vừa nghiêm nghị vừa hơi… kỳ lạ.
Cô gái kia hừ một tiếng, quay đi, nhưng vẫn không quên ném một ánh mắt đầy thách thức về phía Tinh Vy. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau. Ngươi sẽ phải hối hận vì đã thu hút sự chú ý của Lạc Hạo.”
Tinh Vy thở dài, vừa mệt mỏi vừa căng thẳng. “Sao lại có người… khó chịu đến vậy?” Cô tự nhủ.
Bài học đầu tiên:
Sau sự kiện này, Lạc Hạo đưa Tinh Vy đến một sân tập khác, nơi đã chuẩn bị những vòng tròn năng lượng nhỏ, phục vụ việc rèn luyện kiểm soát vật phẩm.
“Cô nghĩ mình đủ sức để chiến thắng cô gái kia sao?” Lạc Hạo hỏi, giọng trầm lạnh nhưng có vẻ tò mò.
Tinh Vy nhìn anh, mắt sáng lên quyết tâm: “Mình sẽ cố gắng! Không thể để bị cô ta bắt nạt được.”
Lạc Hạo gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị. “Được. Trước hết, chúng ta sẽ luyện tập cơ bản. Nếu cô kiểm soát được năng lực, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Tinh Vy tập trung, hít thở sâu. Cô giơ tay ra trước mặt, ánh sáng hồng từ ba lô bắt đầu nhấp nháy theo nhịp tim. Những cánh hoa đào bay quanh, xoay vòng theo ý muốn của cô.
“Được rồi, tốt lắm…” Lạc Hạo nói, hiếm hoi nở một nụ cười mảnh, khiến Tinh Vy ngạc nhiên. “Nhưng còn nhiều điều phải học, đừng quá tự tin.”
Tinh Vy cười nhẹ, cảm giác tự tin dần tràn đầy. “Mình sẽ cố hết sức.”
Thử thách thứ hai – đối đầu trực tiếp:
Vài ngày sau, học viện tổ chức một buổi “Đấu trường năng lực” nhỏ, nơi học sinh được khuyến khích thử sức với năng lực riêng của mình dưới sự giám sát. Đây là cơ hội để Tinh Vy chứng minh khả năng trước đối thủ.
Tinh Vy bước vào đấu trường, cảm giác hồi hộp. Cô nhìn thấy cô gái tóc đen kia đã đứng sẵn, ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng cô.
“Đừng sợ. Chỉ cần bình tĩnh và kiểm soát năng lực.” Lạc Hạo nhắc, đứng phía sau.
Tinh Vy gật đầu, tập trung. Cô giơ tay ra, ánh sáng hồng từ ba lô bùng lên, quấn quanh cơ thể cô như một chiếc áo giáp kỳ ảo.
Cô gái kia cười khẩy, giơ tay lên, năng lực màu xanh nhạt bùng lên. Những cánh hoa đào trước mặt Tinh Vy bay tứ tung, tạo thành những đường vòng kỳ ảo. Hai người đối đầu trực tiếp, ánh sáng lấp lánh xung quanh, khiến tất cả học sinh khác phải trầm trồ.
Tinh Vy cảm thấy tim đập mạnh, nhưng cô nhớ lời Lạc Hạo: “Tâm và vật phải đồng điệu.” Cô hít sâu, để năng lực hòa vào nhịp tim, tập trung tuyệt đối.
Ánh sáng hồng dần mạnh mẽ, tạo thành một luồng năng lượng như vòng tròn bảo vệ xung quanh cô. Cô gái tóc đen bất ngờ bị phản tác dụng, năng lực của cô va chạm với luồng năng lượng hồng của Tinh Vy, khiến cô ta lùi lại vài bước, giật mình.
Tinh Vy sử dụng năng lực một cách tự nhiên hơn, cảm giác luồng năng lượng trở thành một phần cơ thể mình. Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy quyết tâm: “Mình… làm được rồi!”
Lạc Hạo nhìn từ bên ngoài, ánh mắt có phần bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Tinh Vy tự tin đến vậy, và cách cô điều khiển năng lực tự nhiên khiến cậu phải ghi nhận.
Cô gái tóc đen lùi lại, ánh mắt sắc lạnh nhưng giờ mang theo sự ngạc nhiên: “Không ngờ… cô ấy… có khả năng như vậy…”
Tinh Vy thở hổn hển nhưng vui sướng. Đây là chiến thắng đầu tiên, và quan trọng hơn, cô đã kiểm soát được năng lực của vật phẩm.
Hint romance nhẹ:
Sau buổi đấu, Tinh Vy đứng một mình bên hồ, những cánh hoa đào rơi nhẹ. Lạc Hạo bước tới, đứng cạnh cô, đôi mắt trầm lặng nhìn cô.
“Cô đã làm tốt hôm nay.” Cậu nói, giọng trầm ấm.
Tinh Vy đỏ mặt, nhìn xuống: “Cảm ơn… nhờ có cậu nhắc nhở, mình mới không sợ hãi.”
Lạc Hạo nhíu mày, rồi nhìn về phía hồ: “Đừng nghĩ rằng mình nhắc nhở là vì muốn cô nghe lời. Chỉ là… không muốn cô gặp nguy hiểm.”
Tinh Vy lặng im, cảm giác trong lòng ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận sự quan tâm nhẹ nhàng từ Lạc Hạo, và trái tim cô bỗng rung động lạ lùng.
Những cánh hoa đào rơi lả tả, ánh sáng hồng nhạt từ ba lô dường như nhấp nháy theo nhịp tim cô, báo hiệu một hành trình vừa kỳ diệu vừa ngọt ngào đang mở ra. Tinh Vy mỉm cười, lòng đầy quyết tâm: “Mình sẽ không lùi bước. Dù thử thách có khó đến đâu, mình sẽ đứng vững, và… học cách tin tưởng cậu ấy.”
Và từ đây, mối quan hệ giữa Tinh Vy và Lạc Hạo – từ thầy trò, cộng sự, dần chuyển sang những rung động tinh tế, nhẹ nhàng, nhưng đầy hứa hẹn. Cuộc sống ở học viện Ngọc Linh giờ đây không chỉ là học tập bình thường, mà là một chuỗi ngày phiêu lưu kỳ ảo, nơi tình cảm và năng lực song song nở rộ, tạo nên những câu chuyện vừa lãng mạn vừa hồi hộp.