ánh sáng mùa hè

Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Ngẫu Nhiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hôm nay là một ngày đầu tuần, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua những tán lá cây cổ thụ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên con đường đất đỏ của làng. Minh bước đi trong lòng đầy suy nghĩ. Học kỳ mới bắt đầu, nhưng mọi thứ vẫn như cũ, vẫn yên ả và không có gì thay đổi. Trường học của Minh nằm ở ngoại ô, giữa một làng quê bình yên. Dù là học sinh xuất sắc nhất lớp, Minh vẫn luôn cảm thấy mình là người ngoài cuộc trong những cuộc trò chuyện của bạn bè. Anh không phải là người hòa đồng, không phải người thích tham gia các hoạt động tập thể. Mọi thứ dường như chỉ xoay quanh học tập, và Minh cảm thấy mình đã quen với điều đó.

Minh đi qua sân trường, nhìn thấy những nhóm bạn đứng tụm lại trò chuyện rôm rả. Lúc này, mắt anh vô tình bắt gặp một cô gái đứng bên gốc cây phượng đỏ. Cô gái đó chính là Lan – người mà suốt ba năm học vừa qua, Minh chỉ dám ngắm nhìn từ xa. Lan là một trong những học sinh nổi bật của lớp, không chỉ bởi vẻ ngoài xinh đẹp mà còn bởi tính cách hòa đồng và vui vẻ. Cô là người luôn nhận được sự chú ý của mọi người mỗi khi xuất hiện. Tuy nhiên, với Minh, cô ấy chỉ là một hình bóng xa vời, một phần của thế giới học đường mà anh không bao giờ thực sự tham gia.

Vào hôm nay, có điều gì đó khác biệt. Lan đứng một mình, nhìn về phía con đường làng vắng vẻ. Không có những nhóm bạn xung quanh cô, chỉ có Lan, với dáng vẻ lặng lẽ đến lạ thường. Minh không thể hiểu sao, nhưng anh có cảm giác muốn lại gần, muốn làm quen với cô. Anh bước tới gần và do một sự trùng hợp, họ chạm mặt nhau.

“Ơ… Chào bạn,” Minh nói nhỏ, không biết phải bắt đầu từ đâu.

Lan ngẩng lên, mắt cô có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó là một nụ cười tươi. “À, chào Minh, phải không? Mình là Lan.” Cô nói, giọng nhẹ nhàng và thân thiện.

Minh bối rối gật đầu, cảm thấy lạ lẫm với sự tiếp xúc đột ngột này. “Ừ, mình… mình chỉ muốn hỏi… bạn có cần giúp đỡ gì không?”

Lan nhìn Minh một lúc, rồi khẽ cười. “Không sao đâu, mình chỉ đang đợi mẹ đến đón. Cảm ơn bạn nhé.”

Những câu nói ngắn gọn, nhưng sự chân thành trong giọng nói của Lan khiến Minh cảm thấy dễ chịu. Anh không ngờ rằng mình lại có thể nói chuyện với cô gái này, dù chỉ là một câu chào hỏi.

Chỉ một vài câu nói, nhưng nó đã để lại một dấu ấn trong lòng Minh. Anh không thể ngừng nghĩ về khoảnh khắc đó, khi mà mọi thứ như chậm lại, chỉ còn lại anh và Lan trong không gian tĩnh lặng của buổi sáng hôm nay.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.