Mùa hè dần qua đi, và không khí của mùa thu đã bắt đầu len lỏi vào từng góc nhỏ của ngôi trường. Những chiếc lá vàng rơi đầy trên sân trường, tạo thành một lớp thảm mềm mại dưới chân mỗi học sinh. Minh vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày của mình, với những giờ học căng thẳng và những buổi trưa lặng lẽ ngồi trong thư viện, tránh xa tiếng ồn ào của bạn bè. Nhưng từ sau cuộc gặp gỡ với Lan dưới gốc cây phượng đỏ, mọi thứ dường như đã có một chút thay đổi trong lòng Minh.
Mỗi sáng, Minh vẫn đến trường như thường lệ, nhưng ánh mắt của anh không còn chỉ dõi theo con đường đất đỏ nữa. Anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Lan trong đám đông học sinh. Lan, với mái tóc dài đen mượt, với đôi mắt sáng và nụ cười luôn nở trên môi, trở thành hình ảnh mà Minh không thể không nghĩ tới.
Tuy nhiên, họ vẫn chưa thực sự nói chuyện nhiều. Lan luôn đi cùng bạn bè, và Minh chỉ có thể nhìn cô từ xa. Nhưng mỗi khi ánh mắt họ vô tình gặp nhau, một cảm giác ngại ngùng lại ùa về trong lòng Minh. Anh không biết phải làm gì, không biết làm sao để tiếp cận Lan mà không khiến cô cảm thấy khó xử.
Một ngày, khi Minh đang đứng trong hành lang, loay hoay cầm cuốn sách chuẩn bị cho tiết học tiếp theo, anh vô tình nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh.
"Minh, bạn có thể giúp mình một chút được không?"
Minh quay lại, thấy Lan đang đứng gần đó, vẻ mặt có chút bối rối. Cô không còn tỏ ra lạ lẫm với anh nữa, mà ngược lại, có vẻ như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
"Ồ, Lan! Bạn cần giúp gì?" Minh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh mặc dù trong lòng đang có chút bối rối.
Lan cười nhẹ, đôi má hồng lên vì ngượng ngùng. "Thực ra, mình đang gặp chút khó khăn với bài tập toán. Bạn có thể giúp mình giải một bài không?"
Minh không thể từ chối. Đây là cơ hội mà anh đã chờ đợi từ lâu, dù có chút ngạc nhiên, nhưng anh cảm thấy vui vì mình có thể giúp đỡ Lan. "Tất nhiên rồi, mình sẽ giúp bạn."
Cả hai cùng ngồi xuống một góc yên tĩnh trong hành lang, nơi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào. Minh bắt đầu giải bài tập, giải thích từng bước một cách tỉ mỉ. Lan lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại mỉm cười khi Minh giải thích một cách dễ hiểu.
"Ồ, hóa ra là vậy. Cảm ơn bạn nhiều nhé!" Lan vui vẻ nói sau khi Minh hoàn thành bài tập.
"Không có gì đâu," Minh đáp, một nụ cười mỉm cũng xuất hiện trên môi anh. Dù chỉ là một việc nhỏ, nhưng anh cảm thấy rất vui khi Lan thể hiện sự biết ơn chân thành.
Sau lần đó, mỗi ngày Minh và Lan đều tìm thấy những cơ hội để trò chuyện cùng nhau. Lan không chỉ hỏi Minh về bài tập toán mà còn về các môn học khác, và Minh cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn khi trò chuyện với cô. Dù những cuộc trò chuyện vẫn còn ngắn ngủi, nhưng nó đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngày của Minh. Anh bắt đầu nhận ra rằng, không phải chỉ có học tập mới khiến cuộc sống ý nghĩa. Những cuộc trò chuyện, những khoảnh khắc nhỏ bé này cũng có thể mang lại niềm vui và cảm xúc khó tả.
Ngày qua ngày, Minh cảm thấy mình như đang dần bước vào một thế giới mới, một thế giới mà ở đó, Lan là người bạn mà anh luôn muốn ở bên cạnh, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.