ánh sáng mùa hè

Chương 5: Chạm Đến Trái Tim


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa thu tiếp tục trôi qua, nhưng những buổi sáng lạnh giá dường như không thể làm giảm đi sức sống trong lòng Minh và Lan. Sau cuộc trò chuyện chân thành dưới gốc cây, mọi thứ giữa họ trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Cả hai không còn ngại ngùng mỗi khi gặp nhau nữa, trái lại, mỗi lần nhìn thấy nhau, một niềm vui nhẹ nhàng lại len lỏi vào lòng họ. Dù không nói ra, nhưng tình cảm giữa Minh và Lan dường như đã nở rộ, giống như những bông hoa mùa thu âm thầm bung nở trong lòng.

Ngày hôm đó, khi tiết học kết thúc, Minh và Lan cùng nhau đi bộ về. Không khí buổi chiều trở nên ấm áp hơn bình thường khi có sự hiện diện của nhau. Những cơn gió nhẹ thoảng qua, làm rối tung mái tóc Lan, nhưng cô chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên.

"Minh, bạn có nghĩ rằng chúng ta nên làm gì tiếp theo không?" Lan hỏi, ánh mắt cô thoáng chút lo lắng nhưng cũng đầy mong đợi. Câu hỏi này không giống như những câu hỏi đơn giản trước đây. Cảm giác từ nó khiến Minh nhận ra rằng Lan cũng đang lo lắng về tương lai của mối quan hệ này.

Minh dừng lại một chút, đôi mắt nhìn về phía trước. "Mình cũng không biết nữa," anh trả lời thành thật. "Mình nghĩ, có lẽ chúng ta nên để mọi thứ tự nhiên, giống như bây giờ, không cần phải vội vàng."

Lan gật đầu, nhưng Minh có thể thấy rõ sự lo lắng trong ánh mắt cô. Cô không muốn làm gì sai, và cũng không muốn làm tổn thương tình bạn mà họ đã xây dựng. Nhưng Minh cảm thấy rằng, dù có lo lắng thế nào, tình cảm giữa họ là thật và không thể chối bỏ.

Cả hai lại tiếp tục bước đi trên con đường quen thuộc, im lặng nhưng lại cảm thấy an yên. Minh biết, Lan là người anh không thể thiếu trong cuộc sống này, và anh không thể giả vờ rằng cảm xúc của mình chỉ là tình bạn bình thường. Anh yêu cô, một cách chân thành và mãnh liệt.

Ngày hôm sau, Minh đón Lan ở cổng trường như thường lệ. Cảm giác ấy, khi đứng cạnh Lan, khiến Minh cảm thấy như mình đang đứng trước một thế giới đầy màu sắc, đầy hy vọng. Những lần chia sẻ, những ánh mắt trao nhau, tất cả dường như trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh.

Trong lúc chờ đợi chuông báo vào lớp, Minh thấy Lan nhìn mình, ánh mắt cô chứa đầy sự ngập ngừng. Anh biết, cô đang muốn nói điều gì đó nhưng lại chưa đủ can đảm. Minh khẽ nắm tay Lan, và trong một khoảnh khắc im lặng, anh cười nhẹ.

"Lan, nếu có điều gì đó bạn muốn nói, cứ nói ra đi," Minh nhẹ nhàng nói. "Mình luôn sẵn sàng nghe."

Lan nhìn anh, ánh mắt cô sáng lên. "Mình chỉ muốn... cảm ơn bạn. Cảm ơn vì đã luôn ở bên mình. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp được một người như bạn."

Minh cảm thấy tim mình như lỡ nhịp. Câu nói của Lan khiến anh cảm thấy thật sự hạnh phúc. Anh siết nhẹ tay cô, "Mình cũng cảm ơn bạn, Lan. Mình không thể tưởng tượng cuộc sống này nếu không có bạn."

Cả hai mỉm cười, và dù không nói thêm gì nữa, nhưng cảm giác giữa họ đã thật sự thay đổi. Tình cảm này không còn là điều mơ hồ, mà đã là một điều gì đó rõ ràng, chân thật. Minh nhận ra rằng, tình yêu không phải là điều gì quá xa vời, mà là những khoảnh khắc giản dị, là những lời nói nhẹ nhàng, là những ánh mắt hiểu lòng nhau.

Sau hôm đó, mỗi buổi chiều khi cùng nhau đi bộ về, Minh và Lan không còn cảm thấy sự e ngại, mà thay vào đó là sự thoải mái, như thể họ đã chia sẻ được mọi điều trong lòng. Dù chưa có một lời tuyên bố chính thức, nhưng trái tim họ đã hiểu rõ tình cảm của nhau. Cả hai đều cảm nhận được rằng, đây chính là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Tình yêu của Minh và Lan không cần phải nói ra thành lời, vì nó đã ăn sâu vào từng hành động, từng cử chỉ, từng khoảnh khắc bên nhau. Và Minh biết, bất kể tương lai có ra sao, anh sẽ luôn trân trọng những ngày tháng này, những ngày tháng đẹp đẽ của tuổi học trò, khi tình yêu đơn giản nhưng lại mãnh liệt nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.