Mùa thu dần chín muồi, và những cơn gió mát lạnh thổi qua từng kẽ lá cây. Những chiếc lá vàng nhẹ nhàng bay rơi, tạo thành một lớp thảm màu sắc tuyệt đẹp trên sân trường. Minh vẫn đến trường đều đặn mỗi ngày, nhưng giờ đây, mỗi bước đi của anh lại không giống như trước. Những buổi sáng bình yên, những buổi chiều lặng lẽ bên Lan – tất cả những điều đó dường như đã trở thành thói quen không thể thiếu trong cuộc sống của Minh.
Một buổi sáng, khi Minh bước vào lớp học, ánh mắt anh vô tình gặp phải ánh nhìn của Lan. Cô đang ngồi ở bàn cuối, tay ghi ghi chép chép vào vở. Minh cảm thấy có điều gì đó khác biệt trong ánh mắt của Lan hôm nay. Cô nhìn anh không chỉ đơn giản là một ánh mắt xã giao nữa, mà là một ánh nhìn có chút gì đó chờ đợi. Minh không hiểu tại sao, nhưng cảm giác trong lòng anh bỗng nhiên nhói lên một chút. Liệu có phải Lan cũng đã bắt đầu nhận ra những cảm xúc trong lòng anh?
Hôm nay, sau giờ học, Lan lại tìm đến Minh.
"Minh, mình có thể hỏi bạn một chút được không?" Lan cất tiếng gọi, giọng nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng Minh có thể cảm nhận được sự bối rối trong đó.
"Ừ, có chuyện gì vậy?" Minh quay lại, thấy Lan đang đứng đó, tay nắm chặt cuốn sách như đang suy nghĩ điều gì đó.
"Bạn có... thích ai không?" Lan hỏi, câu hỏi thật đơn giản nhưng lại khiến Minh không khỏi bất ngờ. Câu hỏi này làm anh ngập ngừng, không biết phải trả lời sao.
Minh im lặng một lúc, trái tim đập mạnh. Anh muốn nói rằng "Có", nhưng lại không biết phải diễn đạt thế nào. Anh nhìn Lan, ánh mắt cô sáng lên như đang chờ đợi câu trả lời của anh.
"Thực ra... mình không biết," Minh trả lời, giọng có chút run run. "Có thể mình vẫn chưa tìm ra được cảm xúc thật sự của mình."
Lan gật đầu, vẻ mặt cô trở nên trầm tư. Một lúc sau, cô mỉm cười, nhưng nụ cười này có chút gì đó buồn buồn. "Mình hiểu rồi. Cảm ơn bạn vì đã trả lời thật lòng."
Minh không biết mình có nói đúng hay không, nhưng anh cảm thấy câu hỏi của Lan vẫn vương vấn trong lòng mình. Lan không phải là người hay thể hiện cảm xúc một cách rõ ràng, nhưng Minh cảm nhận rằng có điều gì đó trong cô đang thay đổi. Phải chăng Lan cũng đang cảm nhận được điều gì đó giống anh?
Những ngày sau đó, Minh nhận ra rằng mình không thể ngừng suy nghĩ về Lan. Mỗi buổi sáng, anh chờ đợi được gặp cô. Mỗi buổi chiều, anh mong có thể cùng Lan đi bộ về nhà, dù không nói gì, nhưng trong lòng lại tràn đầy những cảm xúc mà anh không thể diễn tả thành lời.
Lan dường như cũng không còn như trước, luôn tránh né ánh mắt của Minh mỗi khi họ gặp nhau. Minh không hiểu tại sao, nhưng anh cảm nhận được sự xa cách trong cách Lan đối xử với mình. Cảm giác này khiến anh lo lắng, sợ rằng Lan đã nhận ra tình cảm của anh và không biết phải đối mặt với nó như thế nào.
Một buổi chiều, khi Minh đang ngồi một mình dưới gốc cây, bỗng nhiên Lan xuất hiện. Cô đi đến gần, nhưng lần này không phải là để trò chuyện hay xin giúp đỡ bài tập như trước. Lan đứng yên một lúc, rồi ngồi xuống bên cạnh Minh.
"Mình xin lỗi," Lan cất lời sau một hồi im lặng. "Mình không biết phải đối mặt với cảm giác này như thế nào. Cảm giác mà mình không thể lý giải."
Minh nhìn Lan, trái tim anh đập loạn nhịp. "Lan, bạn đang nói gì vậy?"
Lan nhìn anh, ánh mắt đầy sự bối rối. "Mình không muốn làm bạn cảm thấy khó xử. Nhưng từ khi mình bắt đầu nhận ra những cảm xúc này, mình không thể ngừng nghĩ về bạn. Mình chỉ không biết, liệu bạn có cảm nhận được điều đó không."
Minh cảm thấy như mọi thứ trong lòng mình bỗng nhiên vỡ òa. Anh không ngờ rằng Lan lại có những cảm xúc giống mình. Cảm giác hạnh phúc và lo lắng lẫn lộn khiến anh không thể nói gì, chỉ biết mỉm cười.
"Minh, mình có thể tin bạn không?" Lan hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự nghiêm túc.
Minh nhìn vào mắt Lan, và anh biết rằng giờ đây, cảm xúc của mình đã không thể che giấu nữa. "Bạn có thể tin mình, Lan. Mình sẽ luôn ở đây."
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai không cần phải nói thêm gì nữa. Tình cảm giữa họ đã được hiểu, và những ngại ngùng, lo lắng cũng dần dần tan biến. Minh biết rằng từ đây, mọi thứ sẽ khác. Tình yêu không còn là một điều mơ hồ, mà đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của cả hai.