Cuộc sống sau hôn nhân của Lăng Thiên và Thẩm Hạ Cửu là một chuỗi ngày dài của sự cảnh giác, làm việc không ngừng và những khoảnh khắc thân mật gượng gạo. Dưới ánh đèn sân khấu, họ là cặp đôi hoàn hảo, nhưng trong biệt thự biệt lập, họ vẫn duy trì một khoảng cách vô hình. Lăng Thiên vẫn ngủ trên giường, còn Hạ Cửu nằm cạnh, khoảng trống giữa họ rộng hơn cả căn phòng. Mặc dù ranh giới này đã được thống nhất, nhưng sau sự kiện đêm tân hôn, sự gần gũi vô tình đã gieo mầm một cảm xúc phức tạp, khiến cả hai đều khó xử.
Hạ Cửu, với bản tính luôn muốn kiểm soát mọi thứ, bắt đầu cảm thấy lo lắng khi không thể phân biệt được hành động nào của Lăng Thiên là theo kịch bản và hành động nào là thật lòng. Sự bảo vệ mà anh dành cho cô, đặc biệt là việc xử lý vụ Dì Mai một cách kín đáo và hiệu quả, đã khiến lớp băng lạnh giá trong lòng cô tan chảy đôi chút. Cô thừa nhận, sự hiện diện của anh là một điểm tựa vững chắc mà cô chưa từng có kể từ cái chết của cha.
Trong khi Lăng Thiên và Hạ Cửu đang củng cố quyền lực nội bộ, Lăng Chính thực hiện đòn đánh thứ hai, tàn nhẫn và thông minh hơn. Lần này, hắn không nhắm vào Tinh Huy hay Dì Mai, mà nhắm vào chính di sản của Thẩm Minh. Lăng Chính bí mật phát tán một loạt tài liệu giả mạo cho một tạp chí tài chính quốc tế có uy tín, tuyên bố rằng Thẩm Minh không chỉ tham nhũng mà còn là kẻ chủ mưu trong một vụ lừa đảo lớn hơn nhiều, kéo dài từ mười năm trước, đổ lỗi cho ông là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của một số nhà đầu tư nhỏ.
Thông tin này lập tức gây chấn động mạnh. Nếu vụ tham nhũng trước chỉ làm tổn hại danh tiếng cá nhân, thì cáo buộc lừa đảo và gây ra cái chết này lại đặt một dấu hỏi lớn về tính hợp pháp của toàn bộ chiến dịch minh oan của Lăng Thiên. Công chúng bắt đầu nghi ngờ: Liệu Lăng Thiên chỉ đang lợi dụng sự thật nửa vời để loại bỏ chú mình? Liệu Thẩm Hạ Cửu, với vai trò là con gái Thẩm Minh, có đang cố gắng che đậy một tội ác lớn hơn?
Tin tức bùng nổ như một quả bom, và áp lực lên Lăng Thiên tăng lên gấp bội. Hội đồng Quản trị cũ, vốn bị Lăng Thiên dẹp yên, nay bắt đầu nhóm họp bí mật, đòi hỏi một cuộc điều tra độc lập.
Lăng Thiên và Hạ Cửu đối mặt với khủng hoảng tại phòng làm việc của anh.
"Tên khốn kiếp này," Lăng Thiên nghiến răng, đập tay xuống bàn. "Hắn đang cố gắng bôi nhọ di sản của cha cô đến mức không thể cứu vãn được, và đồng thời hủy hoại hoàn toàn uy tín của tôi."
Hạ Cửu giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong lòng cô là cơn bão. "Đó là cách hắn làm việc. Hắn luôn đi trước một bước, tạo ra một lưới lừa dối quá phức tạp đến mức không ai có thể gỡ ra được. Tôi đã cố gắng tìm mọi bằng chứng để bác bỏ cáo buộc này suốt mười năm, nhưng không có gì..." Giọng cô lạc đi. Đây là lần đầu tiên cô đối mặt với sự thất bại một cách rõ ràng kể từ khi bắt đầu cuộc chiến.
"Đừng hoảng sợ. Chúng ta có thời gian," Lăng Thiên nói, nắm lấy tay cô. Lần này, sự chạm nhẹ không còn là diễn xuất mà là một nhu cầu thực sự. "Cô đã cho tôi biết hắn dùng tài liệu giả mạo để vu khống cha cô trước đây. Vậy thì, hắn cũng đang làm điều tương tự bây giờ. Chúng ta cần tìm ra nguồn gốc của các tài liệu giả mạo này."
Hạ Cửu nhắm mắt lại. "Tôi đã theo dõi Lăng Chính đủ lâu để biết, hắn không bao giờ tự mình làm việc này. Hắn sử dụng một công ty luật quốc tế, chuyên về rửa tiền và tạo hồ sơ giả, có tên là 'The Hydra'. Công ty này có trụ sở ở Luxembourg, rất khó xâm nhập."
Lăng Thiên đứng dậy. "Luxembourg? Quá xa. Nhưng tôi có một mối quan hệ có thể giúp. Đây là lúc chúng ta phải dùng đến những 'quân bài ẩn' mà chúng ta đã chuẩn bị."
Trong hai ngày tiếp theo, Lăng Thiên và Hạ Cửu làm việc ngày đêm không nghỉ. Lăng Thiên dùng mạng lưới quyền lực của mình ở châu Âu, đồng thời chỉ đạo đội ngũ pháp lý Tinh Huy công khai tuyên bố rằng mọi cáo buộc đều là sai sự thật và đang chuẩn bị kiện tạp chí đó. Hạ Cửu, với khả năng phân tích siêu việt, nghiên cứu mọi kẽ hở pháp lý và tài chính của The Hydra.
Giữa đêm khuya, Hạ Cửu mệt mỏi gục đầu xuống bàn. Lăng Thiên đến bên cô, mang theo một cốc cà phê nóng. "Nghỉ ngơi đi. Cơ thể cô không phải là thép," anh thì thầm.
"Tôi không thể. Tôi phải chiến đấu," cô đáp, giọng khàn. "Tôi không thể để danh dự của cha tôi bị hủy hoại thêm lần nữa. Đây là giao kèo của tôi với ông ấy."
"Giao kèo của cô là với cha cô, nhưng giao kèo của chúng ta là với nhau," Lăng Thiên nói. "Tôi biết cô không bao giờ tin tưởng ai. Nhưng cô phải tin tôi lần này. Hãy nói cho tôi biết mọi thứ về The Hydra. Mọi chi tiết nhỏ, mọi cá nhân liên quan. Chúng ta sẽ cùng nhau phá vỡ bức tường này."
Hạ Cửu nhìn vào mắt anh. Cô thấy sự kiên quyết, sự lo lắng, và cả sự đồng cảm. Trong khoảnh khắc đó, cô quyết định. Cô kể cho anh nghe mọi thứ: về một tài khoản ngân hàng ẩn danh mà The Hydra dùng để giao dịch, về mật mã truy cập mà cô đã vô tình tìm thấy trong một ghi chú cũ của Thẩm Minh, và về nỗi sợ hãi thực sự của cô rằng cô có thể đã bỏ lỡ một chi tiết quan trọng.
Sự tin tưởng tuyệt đối này đã thay đổi tất cả. Lăng Thiên sử dụng thông tin của cô và thông qua một cuộc đột kích pháp lý bất ngờ, anh đã buộc một đối tác của The Hydra phải công khai danh sách khách hàng và các giao dịch. Đúng như dự đoán, tên Lăng Chính hiện ra. Không chỉ vậy, Lăng Thiên còn thu được bằng chứng cho thấy Lăng Chính đã dùng tiền quỹ công ty để thanh toán cho các dịch vụ pháp lý giả mạo này.
Đòn phản công này là một cú đấm knock-out. Lăng Thiên tổ chức một cuộc họp báo khẩn cấp, công bố bằng chứng không thể chối cãi: Lăng Chính không chỉ vu khống Thẩm Minh mà còn lạm dụng tài sản Tinh Huy để thực hiện hành vi bôi nhọ.
Trước hàng triệu khán giả, Hạ Cửu đứng bên cạnh anh. Lăng Thiên quay sang cô, nở một nụ cười rạng rỡ. "Người phụ nữ này," anh nói, giọng đầy tự hào, "là người đã cung cấp thông tin then chốt. Cô ấy không chỉ là vợ tôi, mà còn là người bảo vệ công lý và là thành trì đạo đức của Tinh Huy."
Thành công này là một chiến thắng vang dội, không chỉ cho Tinh Huy mà còn cho mối quan hệ của họ. Đêm đó, khi họ trở về biệt thự, không khí đã thay đổi hoàn toàn.
"Cảm ơn anh, Lăng Thiên," Hạ Cửu nói, sự biết ơn chân thành. "Anh đã làm điều mà tôi không thể làm một mình."
"Cô đã tin tôi, Hạ Cửu," anh đáp, bước đến gần cô. "Đó là điều quan trọng nhất. Đây không còn là một giao kèo. Đây là mối liên kết không thể phá vỡ. Chúng ta đã chia sẻ bí mật lớn nhất của cô và chiến thắng cùng nhau."
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Cô không lùi lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, và lần đầu tiên, sự lạnh lùng biến mất, nhường chỗ cho một cảm xúc hỗn độn, nhưng rất thật. Lăng Thiên cúi xuống, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, không còn là diễn xuất, không còn là công cụ. Đó là sự thừa nhận về một tình yêu đang nảy nở giữa đống đổ nát của quyền lực và âm mưu. Hạ Cửu đáp lại nụ hôn đó bằng tất cả sự khao khát bị dồn nén suốt mười năm. Khoảnh khắc đó, chiếc giường rộng lớn kia không còn lạnh lẽo. Giao ước hôn nhân giả dối đã tan vỡ, thay thế bằng một giao ước không lời, được xây dựng trên sự tin tưởng và tình yêu thực sự.