Hôn lễ giữa Lăng Thiên và Thẩm Hạ Cửu được tổ chức tại khu nghỉ dưỡng ven biển độc quyền của Tinh Huy, một động thái nhằm phô trương quyền lực và sự ổn định tuyệt đối của tân Chủ tịch. Toàn bộ sự kiện được truyền thông đưa tin trực tiếp, biến nó thành một tuyên bố hùng hồn gửi đến giới đầu tư: Lăng Thiên không chỉ nắm quyền mà còn đang xây dựng một đế chế vững chắc, có người phụ nữ thông minh và quyền lực đứng bên cạnh. Đối với họ, hôn lễ này là một vở kịch hoành tráng, nhưng đối với thế giới, nó là minh chứng cho một tình yêu định mệnh và sự hợp nhất của hai khối óc vĩ đại.
Trước giờ cử hành, Hạ Cửu ngồi trong phòng trang điểm, nhìn mình trong gương. Chiếc váy cưới ren đuôi cá được thiết kế riêng, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng ẩn chứa sức mạnh nội tại. Cô trông như một nữ hoàng băng giá, tuyệt đẹp và không thể chạm tới. Đây là khoảnh khắc mà cô đã chờ đợi, không phải để làm cô dâu mà để hoàn thành nốt giao kèo cuối cùng, khóa chặt Lăng Thiên vào vai trò bảo vệ cô và tài sản của cha cô.
Lăng Thiên bước vào. Anh mặc bộ vest trắng lịch lãm, phong thái uy nghiêm và quyến rũ. Anh đến bên cô, nhìn cô qua gương, sự ngưỡng mộ hiện rõ trong mắt anh, không hề giả tạo. "Cô dâu của tôi, cô đẹp hơn tôi tưởng tượng rất nhiều," anh thì thầm.
Hạ Cửu không quay lại, chỉ giữ ánh mắt lạnh lùng trong gương. "Đừng quên mục đích của nó, Tổng giám đốc Lăng. Hãy đảm bảo chiếc nhẫn này phát huy tối đa giá trị pháp lý và truyền thông của nó."
Lăng Thiên cầm tay cô, đeo chiếc vòng cổ kim cương có giá trị bằng một nửa công ty nhỏ. "Tôi luôn nhớ mục đích, nhưng tôi cũng đang tận hưởng quá trình, Hạ Cửu. Đêm nay, cô sẽ là Lăng phu nhân chính thức, và tôi sẽ là người duy nhất bảo vệ cô khỏi mọi rủi ro."
Khi họ cùng nhau bước xuống lễ đường, sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ lạnh lùng kiên định của cô và sự tự tin mạnh mẽ của anh tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Dưới ống kính máy quay, họ trao nhau lời thề và nụ hôn. Nụ hôn đó không hề nhẹ nhàng, Lăng Thiên ép sát cô, gửi gắm một thông điệp rõ ràng: anh đang kiểm soát, không chỉ cuộc hôn nhân này mà cả trái tim cô. Hạ Cửu chỉ có thể nhắm mắt lại, cảm nhận sự xâm chiếm mạnh mẽ.
Trong lúc hôn lễ diễn ra, Lăng Chính, bị bãi nhiệm và bị tước mọi quyền lực, vẫn theo dõi tin tức từ một nơi ẩn náu. Sự kiện này là một nhát dao chí mạng vào lòng tự tôn của hắn. Hắn không thể chịu đựng việc đứa cháu trai mà hắn từng coi thường lại dùng chính công cụ của hắn (hôn nhân chính trị) để củng cố đế chế.
"Hắn nghĩ đã thắng sao? Đứa ranh con đó chưa biết thế nào là thất bại thực sự!" Lăng Chính gầm lên với gã trợ lý trung thành cuối cùng còn lại.
Hắn đã chuẩn bị một kế hoạch chặn hậu tàn bạo. Kế hoạch này không nhằm vào Tinh Huy mà nhằm vào tài sản cá nhân của Lăng Thiên và, quan trọng nhất, sự an toàn của Hạ Cửu. Lăng Chính biết rõ, Hạ Cửu là điểm yếu duy nhất mà Lăng Thiên đang dần xây dựng.
Ngay khi tiệc tối bắt đầu, Hạ Cửu và Lăng Thiên đang nhận lời chúc mừng. Hạ Cửu phát hiện ra một điều bất thường. Một người phục vụ không quen mặt đang theo dõi cô một cách quá lộ liễu. Với kinh nghiệm mười năm sống trong cảnh rình rập, cô nhận ra đó không phải là sự tò mò thông thường.
Cô khẽ nghiêng người, thì thầm vào tai Lăng Thiên: "Cảnh giác. Có một người lạ mặt đang quan sát chúng ta, không phải phóng viên."
Lăng Thiên, vốn luôn duy trì sự cảnh giác, siết nhẹ tay cô. "Để tôi xử lý."
Nhưng Hạ Cửu ngăn anh lại. "Không. Hắn đang quan sát tôi. Nếu Lăng Chính muốn ra đòn, hắn sẽ không nhắm vào Tinh Huy lúc này. Hắn sẽ nhắm vào người mà anh đang bảo vệ. Anh hãy hành động như bình thường. Tôi sẽ đi vệ sinh và xác nhận."
Hạ Cửu bình tĩnh rời khỏi sảnh tiệc. Cô đi vào khu vực vắng vẻ hơn. Người phục vụ kia theo sát. Khi cô đi ngang qua một hành lang tối, Hạ Cửu đột ngột dừng lại và quay người. Người phục vụ không kịp phản ứng, bị cô chặn lại. "Anh là ai?" cô hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Hắn ta lộ rõ vẻ hoảng loạn, rút ra một chiếc điện thoại. "Không phải việc của cô!"
Nhưng Hạ Cửu nhanh hơn. Cô không dùng sức mạnh thể chất mà dùng kỹ năng đánh lạc hướng cô học được. Cô giả vờ vấp ngã, làm đổ ly rượu trên tay hắn. Trong lúc hắn ta mất tập trung, cô nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại. Hóa ra, hắn ta là một tay sai của Lăng Chính, được giao nhiệm vụ chụp ảnh và ghi âm lại mọi cuộc trò chuyện riêng tư của Hạ Cửu để tìm ra điểm yếu của Lăng Thiên.
"Nói cho Lăng Chính biết," Hạ Cửu nói, ném chiếc điện thoại đã bị phá hủy xuống sàn. "Trò chơi kết thúc rồi."
Người phục vụ sợ hãi bỏ chạy. Hạ Cửu trở lại sảnh tiệc, cô tiến thẳng đến chỗ Lăng Thiên. "Anh ta là người của Lăng Chính. Hắn đang cố gắng tìm điểm yếu của tôi để đánh lạc hướng anh. Tôi đã vô hiệu hóa hắn, nhưng đây là tín hiệu: Lăng Chính sẽ không từ bỏ. Hắn sẽ dùng bạo lực."
Lăng Thiên nhìn cô. Anh không hỏi cô đã làm gì, chỉ biết cô đã tự bảo vệ mình một cách hoàn hảo. "Kế hoạch thay đổi. Đêm nay, chúng ta không được tách rời nhau một giây nào," anh ra lệnh.
Khi tiệc tan, họ trở về biệt thự. Căn phòng của họ vẫn đối diện nhau. Nhưng đêm nay, không có sự lựa chọn nào khác. Lăng Thiên nắm tay cô. "Đêm tân hôn. Dù là diễn xuất, chúng ta vẫn phải đảm bảo an toàn tuyệt đối."
Hạ Cửu hiểu ý anh. Phòng ngủ chính của Lăng Thiên là nơi an toàn nhất trong biệt thự, được trang bị hệ thống an ninh tối tân. Cô gật đầu, chấp nhận.
Bước vào phòng, không khí thay đổi hoàn toàn. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật đường nét cơ bắp rắn chắc của anh và vẻ đẹp tinh khiết của cô. Họ đứng đối diện nhau, sự căng thẳng lớn hơn cả lúc đối đầu với Lăng Chính. Sự ràng buộc về pháp lý đã hoàn tất, nhưng rào cản cảm xúc vẫn còn đó.
"Cô nên tắm rửa trước," Lăng Thiên nói, giọng khàn đặc. Anh biết rằng sự hấp dẫn giữa họ là có thật, và đêm nay, mọi ranh giới đều có thể bị phá vỡ. "Tôi sẽ ngủ trên sofa."
"Không cần," Hạ Cửu đáp. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, sự thách thức trở lại. "Tôi đã chấp nhận luật chơi. Chúng ta là vợ chồng. Nếu Lăng Chính còn có bất kỳ chân rết nào theo dõi, sự tách biệt sẽ là điểm yếu. Anh cứ ngủ trên giường. Tôi sẽ ngủ trên sofa."
Lăng Thiên bước đến, nắm vai cô. "Đừng cố gắng chứng minh bất cứ điều gì nữa, Hạ Cửu. Cô đã chứng minh đủ rồi. Cô là người mạnh nhất tôi từng biết." Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường. "Tôi sẽ ngủ bên cạnh cô. Không có sự động chạm, chỉ là sự hiện diện. Đây là cách bảo vệ tốt nhất."
Hạ Cửu không phản kháng. Cô nằm xuống, cảm nhận sức nặng của chăn đệm. Lăng Thiên nằm xuống bên cạnh cô, giữ một khoảng cách tôn trọng. Dù chỉ là sự hiện diện, nhưng hơi ấm và mùi hương bạc hà quen thuộc của anh khiến cô bình tĩnh lại. Đây là lần đầu tiên sau mười năm, cô ngủ mà không sợ hãi, không cần phải kiểm soát mọi thứ xung quanh.
Sáng hôm sau, Hạ Cửu thức dậy. Lăng Thiên đã biến mất. Cô nhìn sang bên cạnh. Chiếc gối của anh vẫn còn lún xuống. Trên bàn cạnh giường, một bó hoa nhài trắng tinh khiết được đặt sẵn, cùng với một mẩu giấy. “Bữa sáng đang chờ cô. Tôi có cuộc họp khẩn. Hãy giữ vững tinh thần. Chúng ta đã vượt qua được nửa chặng đường. – L.T.”
Sự chân thành của anh khiến cô bối rối. Cô không thể lý giải được Lăng Thiên là đang diễn xuất một vai trò hoàn hảo hay anh thực sự quan tâm. Cuộc hôn nhân giả dối này đang dần biến thành một thứ gì đó phức tạp hơn. Hạ Cửu biết, cuộc chiến với Lăng Chính chỉ là bước khởi đầu. Cuộc chiến thực sự là giữ vững trái tim cô trước người đàn ông đã cứu rỗi và ràng buộc cô. Cô trở thành Lăng phu nhân, không chỉ trên giấy tờ mà còn trong tâm trí cô, và điều đó nguy hiểm hơn bất kỳ kẻ thù nào.