ánh sáng sau cánh cửa văn phòng

Chương 12: Đánh Cược Tình Yêu và Mồi Nhử Sắc Đẹp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kế hoạch dùng Hạ Cửu làm mồi nhử không phải là một quyết định dễ dàng, nhưng đó là nước cờ duy nhất để buộc "Bóng Đêm" phải lộ diện. Ánh mắt Lăng Thiên và Hạ Cửu gặp nhau trong phòng làm việc mờ ảo, nơi chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính soi rọi những bản đồ chiến lược và phân tích dữ liệu phức tạp. Đây là thời khắc họ đưa tình yêu và số phận Tinh Huy lên bàn cân sinh tử.

"Tôi sẽ không để bất cứ sợi tóc nào của cô bị tổn hại," Lăng Thiên tuyên bố, giọng anh kiên định, không cho phép một chút nghi ngờ nào len lỏi. Anh vuốt nhẹ mái tóc Hạ Cửu, bàn tay cô lạnh toát.

"Tôi biết," Hạ Cửu đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. "Nhưng để hắn tin, tôi phải hành động như thể tôi đã bị thuyết phục. Tôi sẽ là người liên lạc, người đưa ra điều kiện. Tôi sẽ là con mồi hoàn hảo."

Họ bắt đầu xây dựng kịch bản: Hạ Cửu, sau khi nghe lời đề nghị hủy diệt Tinh Huy của Bóng Đêm, sẽ giả vờ dao động, đặt lợi ích của bản thân (và có lẽ là sự an toàn của chính mình) lên trên lòng trung thành với công ty. Cô sẽ chủ động liên hệ lại, đề nghị bán công nghệ cốt lõi với một mức giá cắt cổ và yêu cầu gặp mặt trực tiếp.

Vấn đề cốt lõi là làm thế nào để Bóng Đêm tin rằng Hạ Cửu thực sự có khả năng "bán" thứ hắn cần.

"Hắn muốn chìa khóa giải mã công nghệ lõi. Chúng ta sẽ tạo ra một chìa khóa giả," Lăng Thiên giải thích, vẽ một sơ đồ phức tạp trên bảng trắng. "Nó sẽ hoạt động như một Trojan Horse. Khi hắn cắm nó vào, nó không chỉ kích hoạt một chuỗi dữ liệu giả mà còn gửi lại cho chúng ta tín hiệu GPS và một luồng dữ liệu về vị trí và mạng lưới nội bộ của hắn."

Hạ Cửu, vốn là một thiên tài về phân tích hệ thống, đảm nhận việc thiết kế 'Chìa khóa Trojan' này. Cô làm việc không ngừng nghỉ, biến một chiếc USB vô hại thành một thiết bị gián điệp tinh vi. Mồ hôi lạnh chảy trên trán cô không chỉ vì công việc phức tạp, mà còn vì biết rằng sự sống còn của cô phụ thuộc vào sự hoàn hảo của nó.

"Chúng ta cần một địa điểm. Một nơi kín đáo, nhưng không quá hoang vắng để hắn không nghi ngờ," Hạ Cửu suy nghĩ. "Và một đội hỗ trợ đáng tin cậy."

Lăng Thiên liên lạc với Lâm Phong, người đứng đầu bộ phận an ninh cá nhân của anh, một cựu đặc nhiệm dày dạn kinh nghiệm. Lâm Phong được giao nhiệm vụ xây dựng một vòng bảo vệ tối mật xung quanh địa điểm giao dịch và chuẩn bị phương tiện tẩu thoát tốc độ cao nhất.

Địa điểm được chọn là Tháp Hư Không, một tòa nhà cũ kỹ, chưa hoàn thiện, nằm ở ranh giới giữa khu kinh tế mới và khu công nghiệp cũ, nơi có tầm nhìn bao quát toàn thành phố. Nơi đây có nhiều lối đi bí mật và tín hiệu điện tử không ổn định, hoàn hảo cho một cuộc đối đầu kín đáo.

Hạ Cửu bắt đầu gửi tín hiệu. Cô sử dụng một kênh liên lạc mã hóa mà Lăng Chính thường dùng cho các giao dịch ngầm, cô biết Bóng Đêm chắc chắn đang theo dõi kênh này.

“Lời đề nghị của ngài rất hấp dẫn. Tôi sẵn lòng hợp tác, nhưng với giá gấp đôi.”

Phản hồi đến ngay lập tức, chứng tỏ Bóng Đêm đã chờ đợi.

“Cô Thẩm biết giá trị của mình. Địa điểm và thời gian, cô quyết định. Nhưng tôi cảnh báo, bất cứ cái bẫy nào cũng sẽ khiến cô phải hối hận vĩnh viễn.”

"Hắn rất tự tin," Hạ Cửu nhận xét, ngón tay cô lướt trên bàn phím. "Hắn tin vào hệ thống bảo mật của mình."

"Và hắn đánh giá thấp lòng dũng cảm của cô," Lăng Thiên nói, đặt tay lên vai cô. "Chọn đêm Trăng Khuyết, ba ngày nữa. Đó là đêm có nhiễu sóng điện từ tự nhiên cao nhất, phù hợp để triển khai thiết bị gây nhiễu của chúng ta."

Trong ba ngày chờ đợi, căng thẳng trong biệt thự lên đến đỉnh điểm. Mặc dù họ đang đóng vai một cặp đôi hạnh phúc trước công chúng, nhưng mỗi khoảnh khắc riêng tư đều bị áp lực của cuộc chiến sắp tới đè nặng.

Một buổi chiều, Hạ Cửu thấy Lăng Thiên ngồi trong thư viện, vẻ mặt đăm chiêu.

"Anh đang nghĩ gì?" cô hỏi.

"Về mẹ tôi, và cha cô," anh đáp. "Họ đều là những người xây dựng. Họ tạo ra những thứ tốt đẹp. Còn Bóng Đêm, hắn là một kẻ phá hoại. Hắn không tạo ra gì, chỉ cướp và hủy diệt. Tôi phải ngăn hắn lại, không chỉ vì Tinh Huy, mà vì nguyên tắc."

Hạ Cửu ngồi xuống bên cạnh anh. "Nếu mọi chuyện suôn sẻ, sau đêm nay, chúng ta sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường. Xây dựng Tinh Huy và... xây dựng gia đình."

Lăng Thiên quay sang, ánh mắt anh đầy tình yêu và sự bảo đảm. "Đó là lời hứa. Cô sẽ không cần phải đối mặt với bất cứ mối đe dọa nào nữa. Tôi sẽ là lá chắn của cô."

Đêm Trăng Khuyết đến.

Khu vực Tháp Hư Không được phong tỏa ngầm. Lâm Phong và đội an ninh của anh đã hóa trang thành công nhân xây dựng và kỹ sư điện, bố trí các thiết bị giám sát và vũ khí ẩn. Mọi đường vào và ra đều nằm dưới sự kiểm soát của họ.

Lăng Thiên và Hạ Cửu lên đường. Họ đi bằng một chiếc xe không có biển số, không sử dụng hệ thống GPS để tránh bị theo dõi.

"Cô ổn chứ?" Lăng Thiên hỏi khi họ dừng lại cách tháp khoảng một cây số.

Hạ Cửu đeo một chiếc vòng cổ kim loại, bên trong chứa thiết bị nghe lén và phát sóng khẩn cấp. Cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, nhưng toát lên vẻ quyền lực lạnh lùng, hoàn toàn phù hợp với vai diễn một nữ hoàng băng giá đang bán đứng vương quốc của mình.

"Tôi ổn. Tôi đã sẵn sàng," cô nói, nụ cười cô cứng nhắc nhưng ánh mắt lại sắc lạnh. "Chìa khóa giả đã được kích hoạt. Chỉ cần hắn cắm vào máy tính, chúng ta sẽ có dữ liệu."

"Nhớ kỹ," Lăng Thiên dặn dò lần cuối. "Giao dịch phải diễn ra nhanh chóng. Đừng để hắn chạm vào cô. Nếu có bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào, nhấn nút khẩn cấp, đội của Lâm Phong sẽ hành động ngay lập tức."

Lăng Thiên để Hạ Cửu đi một mình lên tầng cao nhất của Tháp Hư Không. Anh cùng Lâm Phong ẩn mình trong một tòa nhà đối diện, theo dõi mọi cử động qua ống kính hồng ngoại và màn hình theo dõi tín hiệu.

Hạ Cửu bước vào căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc bàn kim loại và hai chiếc ghế. Không khí lạnh lẽo, tĩnh mịch. Cô ngồi xuống, tim đập thình thịch.

Năm phút sau, cánh cửa mở ra. Ba vệ sĩ mặc đồ đen, cao lớn, che kín mặt bước vào kiểm tra căn phòng. Sau khi xác nhận không có mối đe dọa nào, một người đàn ông thứ tư bước vào.

Hắn ta không mặc áo choàng đen hay mũ phớt như lần trước. Hắn mặc vest, dáng người cao ráo, nhưng khuôn mặt vẫn được che khuất hoàn toàn bởi một chiếc mặt nạ kim loại mỏng, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, ẩn chứa sự tàn nhẫn và tham vọng.

"Cô Thẩm, chào mừng cô đã đưa ra lựa chọn sáng suốt," Bóng Đêm nói, giọng nói qua bộ biến âm vẫn trầm khàn và méo mó.

"Tôi không có lựa chọn nào khác," Hạ Cửu đáp lại bằng giọng điệu lạnh nhạt nhất cô có thể làm được. "Quyền lực là tất cả. Tình cảm chỉ là gánh nặng. Tôi muốn mười tỷ đô la và sự đảm bảo an toàn tuyệt đối."

Bóng Đêm bật cười. "Tham vọng lớn. Nhưng tôi thích. Giá trị của công nghệ này xứng đáng. Tiền đã được chuyển vào tài khoản ngoại hối của cô, ngay khi tôi xác nhận 'chìa khóa' hoạt động."

Hạ Cửu lấy chiếc USB ra, đặt nó lên bàn. "Đây là 'chìa khóa'. Nó chứa mã nguồn giải mã thuật toán năng lượng sạch. Chỉ một lần sử dụng. Đừng lãng phí."

Bóng Đêm ra hiệu. Một trong những vệ sĩ tiến lên, đặt một chiếc laptop lên bàn và cắm USB vào.

Trong khoảnh khắc đó, ở tòa nhà đối diện, Lăng Thiên và Lâm Phong nín thở.

"Tín hiệu đã được gửi! Lăng Tổng, chúng ta đã có được vị trí và bắt đầu xâm nhập mạng lưới của hắn," Lâm Phong thì thầm, tay anh lướt trên bàn phím.

Hạ Cửu giữ vẻ mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng cô đang đếm ngược.

"Cái gì?" Bóng Đêm đột ngột lên tiếng, giọng hắn chứa đựng sự tức giận bị kìm nén. "Đây là dữ liệu giả! Cô lừa tôi?"

Ngay lập tức, Hạ Cửu nhấn nút khẩn cấp trên chiếc vòng cổ.

"Không thể nào!" cô thốt lên, giả vờ ngạc nhiên. "Nó là bản gốc! Tôi thề!"

Lăng Thiên lập tức ra lệnh: "Lâm Phong! Kích hoạt chế độ gây nhiễu, bảo vệ Hạ Cửu. Ta đi!"

Đèn trong căn phòng trên Tháp Hư Không nhấp nháy, sau đó tắt hẳn. Hệ thống điện bị quá tải do thiết bị gây nhiễu của Lâm Phong.

"Các người đã mắc bẫy!" Bóng Đêm gầm lên, hắn giật lấy chiếc USB và ném nó xuống đất. "Bắt cô ta! Không được làm tổn thương!"

Ba vệ sĩ lao về phía Hạ Cửu. Cô nhanh nhẹn lùi lại, rút ra một chiếc bút từ túi áo vest—một chiếc bút laser được Lăng Thiên trang bị—và bắn một tia sáng gây chói mắt về phía tên gần nhất.

Cùng lúc đó, Lăng Thiên xuất hiện như một bóng ma. Anh đã chạy bộ vượt qua khoảng cách một cây số và lẻn vào tháp qua một lối đi bí mật. Cánh cửa chính của căn phòng bật mở.

Lăng Thiên lao vào, đá văng chiếc bàn kim loại. Anh là một võ sư Taekwondo và có kinh nghiệm chiến đấu đường phố, cú đá của anh uy lực và chính xác. Tên vệ sĩ bị Hạ Cửu làm chói mắt chưa kịp phản ứng đã bị Lăng Thiên hạ gục bằng một cú đá vào đầu gối.

"Rút lui!" Bóng Đêm hét lên. Hắn không ngần ngại quay lưng, chạy về phía một lối thoát hiểm bí mật. Hắn không muốn đối đầu trực diện.

Lăng Thiên không bận tâm đến việc truy đuổi Bóng Đêm. Ưu tiên của anh là Hạ Cửu. Anh nhanh chóng giải quyết hai tên vệ sĩ còn lại bằng những đòn đánh chính xác, hiệu quả, sau đó chạy đến ôm lấy Hạ Cửu, kiểm tra cô từ đầu đến chân.

"Em không sao chứ?" anh hỏi, giọng đầy lo lắng.

"Tôi không sao. Nhưng hắn ta đã chạy thoát," cô nói, vẫn còn sốc nhưng không bị thương.

"Không sao. Chúng ta đã có thứ chúng ta cần."

Lâm Phong báo cáo qua tai nghe: "Lăng Tổng, chúng tôi đã có tín hiệu. Thiết bị đã hoạt động. Chúng tôi đã thu được một luồng dữ liệu lớn về mạng lưới Hắc Diệu. Hắn đang chạy trốn về phía cảng cũ!"

Khi Lăng Thiên và Hạ Cửu rời khỏi Tháp Hư Không, họ biết rằng cuộc chiến mới chỉ bắt đầu. Bóng Đêm đã nhận ra sự thông minh và dũng cảm của Hạ Cửu, và mối đe dọa từ hắn sẽ trở nên cá nhân và tàn nhẫn hơn.

Trở lại biệt thự an toàn, họ bắt đầu phân tích dữ liệu thu được.

"Hắn ta không phải là một người đàn ông đơn độc," Hạ Cửu nói, mắt cô dán vào màn hình. "Mạng lưới này quá lớn, quá phức tạp. Nó kết nối với các quỹ đầu tư ở nước ngoài, các công ty môi giới chứng khoán và cả một số nhân vật chính trị cao cấp."

Lăng Thiên phát hiện một điều đáng kinh ngạc: "Nhìn cái này, Hạ Cửu. Hắc Diệu đã được cấp một khoản vay khổng lồ từ một ngân hàng quốc tế tên là Ngân hàng Vĩnh Thịnh. Ngân hàng đó đã từng làm ăn với... Lăng Vĩ."

"Cha anh?"

"Đúng vậy. Nhưng đó không phải là tất cả. Ngân hàng Vĩnh Thịnh này cũng là nơi cha cô, Thẩm Minh, đã cố gắng mở một tài khoản mật ngay trước khi ông ấy qua đời. Tài khoản đó chưa bao giờ được kích hoạt."

Dữ liệu cho thấy Bóng Đêm, hoặc ít nhất là một cá nhân cực kỳ quan trọng trong Hắc Diệu, đã tiếp cận thông tin cá nhân của cả Lăng Vĩ và Thẩm Minh.

"Hắn không chỉ muốn Tinh Huy, Lăng Thiên. Hắn muốn di sản của cha chúng ta. Có một mối liên hệ sâu sắc nào đó giữa Bóng Đêm, Tinh Huy và quá khứ của cha chúng ta," Hạ Cửu kết luận, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lăng Thiên nhìn cô, ánh mắt anh đầy quyết tâm mới. "Chúng ta phải đến Ngân hàng Vĩnh Thịnh. Nếu cha cô và cha tôi có chung một bí mật, nó phải được cất giữ ở đó."

Tuy nhiên, Ngân hàng Vĩnh Thịnh là một tổ chức kín đáo, nổi tiếng với sự bảo mật cực đoan. Việc xâm nhập vào đó là điều không thể.

"Chúng ta cần một người nội bộ," Hạ Cửu nói. "Một người có thể tiếp cận hồ sơ của cả hai người cha, mà không gây ra báo động."

Lăng Thiên nhớ lại một cái tên: Triệu Nhất Phàm, một cựu nhân viên Ngân hàng Vĩnh Thịnh, người đã bị sa thải sau một vụ bê bối nhỏ. Anh ta là một hacker tài năng, nhưng tính cách cực kỳ thất thường.

"Tôi sẽ tìm Triệu Nhất Phàm," Lăng Thiên quyết định. "Chúng ta không còn thời gian. Bóng Đêm sẽ sớm phát hiện ra chúng ta đã lấy đi gì và sẽ trả đũa."

Cuộc săn tìm Triệu Nhất Phàm đưa Lăng Thiên và Hạ Cửu đến một khu vực tối tăm, ngầm ở thành phố, nơi những thiên tài công nghệ bị ruồng bỏ tìm kiếm cuộc sống.

Họ tìm thấy Triệu Nhất Phàm trong một quán bar karaoke tồi tàn, hắn đang say xỉn và cố gắng hát một bài ballad lỗi thời.

"Triệu Nhất Phàm," Lăng Thiên gọi.

Nhất Phàm quay lại, đôi mắt mệt mỏi đầy hoài nghi. "Lăng Tổng. Thật là một bất ngờ. Tôi tưởng tôi đã bị quên lãng rồi."

"Tôi cần sự giúp đỡ của anh. Việc này liên quan đến Ngân hàng Vĩnh Thịnh, Tinh Huy, và sự an toàn của tất cả chúng ta," Lăng Thiên nói thẳng.

Nhất Phàm cười nhạo. "Ngân hàng Vĩnh Thịnh? Đó là nơi tôi mất đi tất cả. Tôi không muốn dính dáng đến chúng nữa."

"Ngân hàng Vĩnh Thịnh đang tài trợ cho Hắc Diệu, một tổ chức đang cố gắng hủy hoại Tinh Huy và có thể là cả thành phố này," Hạ Cửu can thiệp, giọng cô đầy sức thuyết phục. "Tôi biết anh là một người có tài. Chúng tôi cần anh giúp chúng tôi xâm nhập vào hệ thống của Vĩnh Thịnh, tìm kiếm hồ sơ của Lăng Vĩ và Thẩm Minh. Đổi lại, chúng tôi sẽ xóa sạch mọi vết nhơ trong hồ sơ của anh, và anh sẽ có một vị trí tại bộ phận công nghệ của Tinh Huy với mức lương anh không thể từ chối."

Sự tàn nhẫn của Bóng Đêm và lời đề nghị của Hạ Cửu đã khiến Nhất Phàm dao động. Hắn ta là một người có nguyên tắc, và việc Ngân hàng Vĩnh Thịnh tài trợ cho một thế lực đen tối đã chạm đến giới hạn của hắn.

"Tôi cần một máy tính mạnh nhất, và hai mươi bốn giờ không bị gián đoạn," Nhất Phàm ra điều kiện. "Và một ly whisky ngon."

Hạ Cửu và Lăng Thiên đã tạo ra một căn phòng an toàn cho Nhất Phàm trong biệt thự, trang bị đầy đủ các thiết bị công nghệ cao.

Nhất Phàm làm việc không mệt mỏi. Sau mười hai giờ, hắn ta bắt đầu có kết quả.

"Tôi tìm thấy hồ sơ của Lăng Vĩ và Thẩm Minh," Nhất Phàm thông báo, vẻ mặt kinh ngạc. "Họ không chỉ là khách hàng, họ còn là người sáng lập một Quỹ ủy thác bí mật. Tên nó là 'Ánh Sáng Đầu Tiên'."

"Ánh Sáng Đầu Tiên?" Lăng Thiên nhíu mày.

"Quỹ này được thành lập hai mươi năm trước, với mục đích tài trợ cho các nghiên cứu đột phá về năng lượng sạch. Nhưng điều quan trọng là đây," Nhất Phàm chỉ vào một tên: "Người quản lý Quỹ ủy thác. Hắn ta là một đối tác kinh doanh cũ của cả hai người cha, và cũng là... người sáng lập Ngân hàng Vĩnh Thịnh."

"Vậy là Ngân hàng Vĩnh Thịnh không chỉ tài trợ cho Bóng Đêm, họ còn là một phần của âm mưu," Hạ Cửu kết luận. "Chúng ta phải tìm ra người quản lý Quỹ này. Hắn ta là chìa khóa để vạch trần Bóng Đêm."

Nhất Phàm gật đầu. "Có một cuộc họp bí mật của Quỹ Ánh Sáng Đầu Tiên được lên lịch vào tuần tới. Địa điểm: Du thuyền Đêm Trắng. Đó là cơ hội duy nhất để chúng ta bắt được con cá lớn."

Lăng Thiên nhìn Hạ Cửu. Cuộc đối đầu sắp tới còn nguy hiểm hơn cả việc dùng cô làm mồi nhử. Lần này, họ không chỉ đối phó với Bóng Đêm, mà còn với toàn bộ mạng lưới tài chính và chính trị đằng sau hắn.

"Chuẩn bị Du thuyền," Lăng Thiên nói, giọng anh đầy uy quyền. "Chúng ta sẽ tham gia cuộc họp đó. Và chúng ta sẽ kết thúc trò chơi này."

Hạ Cửu tiến đến gần anh, nắm lấy tay anh. Cô không còn sợ hãi. "Chúng ta cùng nhau."

Mối tình của họ, được rèn luyện trong lửa thử vàng, đã trở thành một sức mạnh không thể phá vỡ. Họ không chỉ chiến đấu vì Tinh Huy, mà còn vì tương lai mà họ đã hứa hẹn với nhau. Đây là một cuộc chiến không chỉ bằng tiền bạc và công nghệ, mà còn bằng tình yêu, sự tin tưởng và lòng dũng cảm.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×