Du thuyền Đêm Trắng lướt đi trên mặt biển đen thẳm, ánh đèn lấp lánh như một hòn đảo xa hoa nổi trên đại dương. Đây là nơi diễn ra cuộc họp kín của Quỹ Ủy thác "Ánh Sáng Đầu Tiên", một mạng lưới tài chính và chính trị bí mật mà Lăng Vĩ và Thẩm Minh đã sáng lập. Dưới vỏ bọc của một buổi tiệc từ thiện xa hoa, nó là nơi kẻ thù của Tinh Huy tụ họp.
Lăng Thiên và Hạ Cửu xuất hiện như một cặp đôi quyền lực, thu hút mọi ánh nhìn. Lăng Thiên trong bộ vest tuxedo đen lịch lãm, điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao. Hạ Cửu mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh sapphire, khoe trọn vẻ đẹp quý phái và khí chất lạnh lùng, tự chủ.
Triệu Nhất Phàm đã giúp họ tạo ra hồ sơ mời dự tiệc giả mạo hoàn hảo.
"Mục tiêu của chúng ta là người quản lý Quỹ, hắn ta là người sáng lập Ngân hàng Vĩnh Thịnh," Lăng Thiên thì thầm vào tai Hạ Cửu. "Nhất Phàm đã xác nhận hắn ta là Lý Văn Tường. Cố gắng tiếp cận hắn một cách tự nhiên nhất."
Lý Văn Tường, một người đàn ông ngoài năm mươi, tóc bạc trắng nhưng vóc dáng vẫn cường tráng, toát ra vẻ điềm đạm, nhân hậu, hoàn toàn đối lập với hình ảnh một kẻ đứng sau tổ chức tội phạm Hắc Diệu. Hắn ta đang đứng ở trung tâm phòng tiệc, được bao quanh bởi các nhân vật cấp cao trong giới tài chính.
Hạ Cửu, với kinh nghiệm trong các buổi tiệc tùng xã giao cấp cao, dẫn dắt Lăng Thiên tiếp cận mục tiêu. Cô dùng vẻ ngoài lộng lẫy và sự thông minh của mình làm vũ khí.
"Thưa Ngài Lý, thật vinh dự khi được tham dự buổi tiệc hôm nay," Hạ Cửu mỉm cười, nụ cười toát ra vẻ chân thành nhưng ẩn chứa sự tính toán. "Tôi là Hạ Cửu, thuộc Tinh Huy. Đây là Lăng Thiên."
Lý Văn Tường quay lại, đôi mắt hắn đánh giá họ. "Chào mừng hai vị, đặc biệt là cô Thẩm. Tài năng của cô trong lĩnh vực công nghệ không ai không biết. Và Lăng Tổng, Lăng Vĩ chắc hẳn rất tự hào về con trai mình."
"Ngài Lý có quen biết cha tôi và cha cô Thẩm sao?" Lăng Thiên hỏi, giữ giọng điệu trung lập.
"Quen biết? Hơn cả thế. Chúng tôi là những người bạn lâu năm, những người cùng chí hướng đã cùng nhau thành lập Quỹ Ánh Sáng Đầu Tiên này," Lý Văn Tường trả lời một cách dễ dàng, không chút dè dặt. "Mục đích là tạo ra một thế giới năng lượng sạch. Nhưng than ôi, công việc kinh doanh đôi khi quá khắc nghiệt."
Hạ Cửu đưa ra cú đòn thăm dò: "Nghe nói Ngân hàng Vĩnh Thịnh của Ngài Lý đang tài trợ cho một số dự án công nghệ lớn, bao gồm cả một công ty tên là Hắc Diệu. Tôi tò mò, dự án đó có mục tiêu gì?"
Vẻ mặt Lý Văn Tường thoáng thay đổi, nhưng chỉ trong chớp mắt. "Hắc Diệu? À, đó là một công ty môi giới chứng khoán nhỏ. Chúng tôi tài trợ cho nhiều doanh nghiệp. Hoàn toàn là giao dịch kinh doanh bình thường, không có gì đáng nói."
"Vậy sao?" Lăng Thiên nhếch mép. "Tôi nghe nói Hắc Diệu có một người đứng đầu rất tài năng, được gọi là Bóng Đêm. Ngài Lý đã bao giờ gặp hắn ta chưa?"
Câu hỏi này đã làm Lý Văn Tường cứng người lại. Hắn ta nhìn thẳng vào Lăng Thiên, nụ cười biến mất.
"Lăng Tổng, tôi không hiểu ý của cậu. Có lẽ cậu đã nhầm lẫn. Du thuyền này chỉ dành cho những người bạn cũ của Quỹ Ủy thác. Nếu hai vị có bất kỳ vấn đề nào với Tinh Huy, tôi khuyên hai vị nên tìm cách giải quyết trong nội bộ."
Trong lúc này, Triệu Nhất Phàm, đang theo dõi mọi thứ từ phòng điều khiển bí mật trên du thuyền (nhờ vào sự trợ giúp của một nhân viên phục vụ được mua chuộc), gửi một tin nhắn mã hóa đến thiết bị đeo tay của Lăng Thiên.
“Lăng Tổng, phòng họp riêng của Ngài Lý được bảo vệ rất kỹ. Tôi đang cố gắng truy cập. Nhưng có một điều lạ: hắn ta đã gửi đi một tin nhắn mã hóa khẩn cấp ngay khi cô Thẩm nhắc đến Bóng Đêm.”
Lăng Thiên hiểu rằng Lý Văn Tường không phải là Bóng Đêm, mà là một nhân vật quan trọng đứng sau hắn, một kẻ điều hành. Hắn ta vừa gọi viện binh.
"Ngài Lý," Hạ Cửu nói, giọng cô đầy vẻ thất vọng giả tạo. "Thật tiếc. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác. Nhưng nếu Ngài không muốn thảo luận về 'những người bạn cũ', chúng tôi xin phép."
Họ rút lui về phía boong tàu, nơi có gió biển thổi mạnh.
"Hắn ta là kẻ điều hành. Nhưng không phải là Bóng Đêm," Lăng Thiên nhận định.
"Hắn ta sợ. Hắn ta đã liên lạc với ai đó ngay khi tôi nhắc đến Hắc Diệu," Hạ Cửu nói.
"Nhất Phàm! Truy cập vào camera an ninh, phòng họp riêng của Lý Văn Tường. Bằng mọi giá," Lăng Thiên ra lệnh qua thiết bị liên lạc.
"Đã rõ, Lăng Tổng. Tôi đang làm việc này."
Lăng Thiên và Hạ Cửu đi xuống tầng dưới, đến một khu vực vắng vẻ hơn. Ngay lập tức, họ bị chặn lại bởi hai vệ sĩ cao lớn.
"Lăng Tổng, cô Thẩm. Ngài Lý muốn mời hai vị tham gia một cuộc thảo luận riêng tư hơn," một tên vệ sĩ nói, giọng lạnh lùng.
Họ biết mình đã bị lộ. Không thể từ chối. Lăng Thiên siết tay Hạ Cửu, ánh mắt anh bảo cô phải bình tĩnh.
Họ bị dẫn vào một phòng họp nhỏ, sang trọng. Lý Văn Tường đang ngồi ở đó, vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, không còn sự hiền lành giả tạo. Bên cạnh hắn ta là một người đàn ông khác, trẻ hơn, với mái tóc rẽ ngôi hoàn hảo và chiếc kính gọng vàng. Người đàn ông này đang mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo và đầy mỉa mai.
"Chào mừng, Lăng Thiên và Hạ Cửu," Lý Văn Tường nói. "Tôi xin lỗi vì đã phải dùng cách này. Nhưng hai vị đã quá tò mò. Để tôi giới thiệu: đây là con trai tôi, Lý Minh."
Lý Minh đứng dậy, tiến lại gần họ. Hắn ta tháo chiếc kính gọng vàng, và trong khoảnh khắc đó, Hạ Cửu gần như ngã quỵ.
"Cô Thẩm, cô có vẻ ngạc nhiên," Lý Minh nói, giọng nói hắn ta hoàn toàn không bị biến âm. Đó là một giọng nói quen thuộc, nhưng giờ đây đầy vẻ tàn độc.
"Không thể nào," Hạ Cửu thì thầm. "Anh... anh là..."
"Bạn trai cũ của cô, phải không?" Lý Minh cười vang. "Hạ Cửu, hay đúng hơn là Thẩm Cửu. Thật là một vở kịch xuất sắc. Tôi đã phải dùng một bộ biến âm lỗi thời và một chiếc mặt nạ kim loại để che giấu danh tính thực của mình."
Bóng Đêm không ai khác chính là Lý Minh, người yêu cũ và đồng nghiệp thân thiết một thời của Hạ Cửu, người đã biến mất một cách bí ẩn sau cái chết của Thẩm Minh.
"Anh... anh đã sống. Tại sao? Tại sao lại phải làm vậy?" Hạ Cửu gần như mất hết sự tự chủ.
"Sống? Tôi không chỉ sống, Hạ Cửu. Tôi đã được tái sinh," Lý Minh nói. "Mười năm trước, sau khi cha cô bị giết, tôi đã cố gắng tìm kiếm công lý. Nhưng tôi phát hiện ra, Lăng Vĩ cũng tham nhũng, không khác gì những người khác. Họ đều tham gia vào việc che đậy một dự án mờ ám. Họ lợi dụng Quỹ Ánh Sáng Đầu Tiên để làm giàu cá nhân, không phải vì năng lượng sạch."
"Điều đó không đúng! Cha tôi không phải người như vậy!" Hạ Cửu phản đối.
Lý Minh cười mỉa. "Cô quá ngây thơ. Cha cô đã bị giết vì ông ấy quá yếu đuối, quá lương thiện. Ông ta biết quá nhiều về những bí mật của Quỹ, và bị chính những người bạn của mình trừ khử. Còn cha cậu, Lăng Thiên? Ông ta đã dùng cái chết của Thẩm Minh để độc chiếm Tinh Huy. Tôi đã chứng kiến tất cả. Và tôi quyết định, nếu tôi không thể thay đổi thế giới, tôi sẽ hủy diệt nó, bắt đầu từ Tinh Huy, biểu tượng của sự dối trá."
Lý Minh tiếp tục: "Tôi đã phải đóng giả Bóng Đêm để xây dựng mạng lưới Hắc Diệu. Hắc Diệu không chỉ là một công ty môi giới, nó là một tổ chức được thiết kế để kiểm soát thị trường năng lượng toàn cầu và bóp méo tầm nhìn của cha cô. Và Ngân hàng Vĩnh Thịnh của cha tôi chính là nguồn vốn. Chúng tôi sẽ lấy lại 'di sản' mà cha cô và cha cậu đã 'đánh cắp'."
Lăng Thiên, suốt thời gian im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng anh trầm và đầy phẫn nộ. "Anh sai rồi, Lý Minh. Anh không phải là người tìm kiếm công lý. Anh là một kẻ khủng bố kinh tế, dùng lòng thù hận để hủy hoại công trình của cha anh và cha tôi. Cha tôi có thể có lỗi, nhưng ông ấy đã sửa chữa. Ông ấy đã để lại tất cả cho tôi để bảo vệ Tinh Huy. Và tôi sẽ làm điều đó."
Lý Minh vỗ tay. "Cảm động thật. Nhưng đã quá muộn." Hắn quay sang Lý Văn Tường. "Cha, đã đến lúc."
Lý Văn Tường rút ra một chiếc điều khiển nhỏ. "Du thuyền này đã được định vị. Lăng Tổng, cô Thẩm, các vị đã nhìn thấy quá nhiều. Tôi xin lỗi."
"Nhất Phàm! Bây giờ!" Lăng Thiên hét lên.
Đột nhiên, toàn bộ đèn trên du thuyền vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng khẩn cấp màu đỏ nhấp nháy. Hệ thống bảo mật của du thuyền bị tê liệt.
"Cái gì?" Lý Minh hoảng hốt.
"Chúng ta đã có người nội bộ," Hạ Cửu lạnh lùng nói. "Lý Minh, anh không phải là thiên tài công nghệ duy nhất."
Triệu Nhất Phàm đã thành công xâm nhập vào hệ thống điều khiển trung tâm của du thuyền. Hắn không chỉ làm mất điện mà còn kích hoạt hệ thống báo động và làm mất phương hướng của các vệ sĩ.
"Bắt chúng lại! Đừng để chúng chạy thoát!" Lý Văn Tường gầm lên.
Lăng Thiên phản ứng nhanh như chớp. Anh đá mạnh vào đầu gối tên vệ sĩ gần nhất, tạo ra một tiếng rắc. Anh nắm tay Hạ Cửu, chạy về phía cửa thoát hiểm.
"Không dễ như vậy đâu!" Lý Minh bật cười điên dại. Hắn rút ra một khẩu súng và bắn về phía họ.
"Cẩn thận!" Lăng Thiên đẩy Hạ Cửu vào góc. Viên đạn sượt qua vai anh, làm rách áo vest.
Lý Minh đã hoàn toàn mất kiểm soát. Anh ta không chỉ là một kẻ phản diện công nghệ mà còn là một kẻ điên cuồng, sẵn sàng giết người.
"Lăng Thiên! Anh bị thương rồi!" Hạ Cửu lo lắng, nước mắt cô đã chảy dài.
"Chỉ là vết thương ngoài da. Chạy!"
Họ chạy thoát ra ngoài, hướng về boong tàu. Du thuyền giờ đây hỗn loạn, mọi người la hét và chạy toán loạn.
Lý Minh và Lý Văn Tường cùng các vệ sĩ đang truy đuổi sát sao.
"Chúng ta phải xuống nước. Nhất Phàm đã chuẩn bị một chiếc thuyền cứu hộ ở mạn tây," Lăng Thiên nói.
Hạ Cửu gật đầu, sự sợ hãi đã biến thành quyết tâm. Cô phải giúp Lăng Thiên.
Khi họ chạy đến lan can, Lý Minh đã đuổi kịp. Hắn ta chặn đường họ, khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Hạ Cửu.
"Kết thúc rồi, Hạ Cửu. Cô đã chọn sai người. Lăng Thiên sẽ chết. Và cô sẽ là của tôi, hoặc cô sẽ chết cùng hắn," Lý Minh nói, vẻ mặt hắn đầy sự độc chiếm.
"Anh sai rồi, Lý Minh," Hạ Cửu nói, giọng cô kiên quyết. "Tôi đã chọn đúng người. Tình yêu của tôi dành cho Lăng Thiên là thật, và anh ta là người tốt hơn anh. Anh là một kẻ hèn nhát, đã dùng cái chết của cha tôi để che giấu sự điên loạn và tham vọng của mình. Anh không phải là Bóng Đêm, anh chỉ là một con rối."
Sự thật phơi bày này khiến Lý Minh nổi điên. Hắn ta bóp cò súng.
Trong khoảnh khắc sinh tử đó, Lăng Thiên ôm chặt Hạ Cửu, quay lưng lại phía Lý Minh, sẵn sàng hứng chịu viên đạn.
"Đoàng!"
Nhưng viên đạn không trúng họ. Triệu Nhất Phàm, dùng hệ thống loa công cộng của du thuyền, phát ra một âm thanh cực lớn, gây chói tai, làm Lý Minh giật mình, bắn trượt.
"Giúp tôi với!" Giọng Triệu Nhất Phàm vang lên. "Lăng Tổng, tôi đã định vị được chiếc thuyền cứu hộ ở mạn tây! Nhảy đi!"
Lăng Thiên và Hạ Cửu không chần chừ. Họ nhảy qua lan can, lao xuống vùng nước lạnh như băng bên dưới.
Lý Minh và Lý Văn Tường chạy đến lan can, nhưng họ đã quá muộn. Chiếc thuyền cứu hộ đã nổ máy và lướt đi trong đêm tối, được Triệu Nhất Phàm lái một cách điên cuồng.
Du thuyền Đêm Trắng, với hệ thống bị Nhất Phàm làm tê liệt, không thể đuổi theo.
Trên chiếc thuyền cứu hộ nhỏ, Hạ Cửu băng bó vết thương trên vai Lăng Thiên. Vết thương không sâu, nhưng cô vẫn rất lo lắng.
"Anh ổn chứ?" cô hỏi, nước mắt vẫn còn đọng lại trên mi.
"Anh ổn. Miễn là em ở bên anh," Lăng Thiên đáp, anh cố gắng mỉm cười trấn an cô.
"Thật không thể tin được, Lý Minh... Bóng Đêm lại là Lý Minh," Hạ Cửu nói, cô vẫn còn sốc.
"Bây giờ chúng ta đã biết sự thật. Đó là một lợi thế lớn," Lăng Thiên nói. "Lý Minh đã sống dưới vỏ bọc và thù hận trong mười năm. Hắn ta không chỉ muốn tiền, hắn muốn trả thù và chứng minh sự vượt trội của mình. Hắn ta sẽ không dừng lại cho đến khi Tinh Huy sụp đổ."
Triệu Nhất Phàm nhìn họ, vẻ mặt trầm tư. "Lăng Tổng, tôi đã gửi tất cả dữ liệu tôi thu thập được về Ngân hàng Vĩnh Thịnh, Quỹ Ánh Sáng Đầu Tiên, và bằng chứng Lý Minh là Bóng Đêm cho một số nhà báo đáng tin cậy. Dữ liệu này sẽ sớm được công bố. Hắn ta sẽ không còn là bí ẩn nữa."
"Tốt lắm, Nhất Phàm. Anh đã cứu mạng chúng tôi," Lăng Thiên nói.
"Tôi chỉ làm điều đúng đắn. Tôi không muốn sống trong bóng tối của mình nữa. Giờ tôi sẽ bắt đầu công việc ở Tinh Huy," Nhất Phàm cười, một nụ cười chân thành.
Khi họ trở về đất liền, họ biết rằng cuộc chiến đã chuyển sang một giai đoạn mới: công khai.
Họ đã có bằng chứng, đã có nhân chứng, và kẻ thù đã lộ mặt.
Ngày hôm sau, giới truyền thông chấn động. Bằng chứng về mối liên hệ giữa Lý Minh, Ngân hàng Vĩnh Thịnh và tổ chức Hắc Diệu bị phơi bày. Cảnh sát bắt đầu điều tra.
Nhưng Lý Minh đã lẩn trốn. Hắn ta đã dự đoán trước cuộc tấn công này và đã chuẩn bị một kế hoạch B.
Một thông báo video được gửi đến máy tính của Hạ Cửu, không mã hóa, công khai. Trong video, Lý Minh đứng trong một căn phòng tối, vẻ mặt hắn đầy sự cuồng tín.
"Lăng Thiên, Hạ Cửu. Hai người đã thắng một trận chiến nhỏ, nhưng chưa phải là kết thúc. Các người đã làm mất đi người thân của tôi, và tôi sẽ làm điều tương tự với các người. Tôi sẽ không chỉ hủy diệt Tinh Huy, tôi sẽ hủy diệt tất cả những gì các người yêu quý."
Lý Minh kết thúc thông báo bằng một tuyên bố đáng sợ: "Tôi đã cài đặt virus 'Hố Đen' vào hệ thống của Tinh Huy. Trong hai mươi bốn giờ, nó sẽ xóa sạch tất cả dữ liệu, mã nguồn và thuật toán độc quyền. Tinh Huy sẽ trở thành đống tro tàn. Các người không thể ngăn cản tôi. Đây là sự trả thù cuối cùng của Bóng Đêm."
Lăng Thiên và Hạ Cửu nhìn nhau. Thử thách lớn nhất của họ đã đến. Họ chỉ có hai mươi bốn giờ để giải cứu Tinh Huy khỏi sự hủy diệt hoàn toàn. Cuộc chiến không còn là lẩn trốn, mà là cuộc đua thời gian để cứu lấy di sản và tương lai của họ.